Chương 48: Nhất định sẽ bình an vô sự trở về

Editor: Dĩm

Hậu quả của việc khẩu giao cả đêm khiến cổ họng cô như bị chọc ra nhiều lỗ, cuối cùng giọng nói khàn khàn không thể phát ra âm thanh, sáng sớm tỉnh dậy cô đã ngửi thấy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng.

Xung quanh không có ai, bước ra khỏi giường tắm rửa, đánh răng năm lần, đến nỗi chảy cả máu lợi, chỉ cử động miệng thôi cũng đã đau.

Không có Kỳ Liên Hàng ở bên cạnh, cuộc sống sinh hoạt cũng không khác gì cuộc sống bình thường, cô tự mình đến lớp cũng được yên tĩnh hơn rất nhiều, khi nói chuyện với các bạn cùng lớp, cô cũng cười nhiều hơn.

Không có hắn, cô có thể sống tốt hơn.

Sau khi ở khách sạn ba ngày, cô muốn đổi chỗ khác, khi trả phòng, quầy lễ tân nói với cô là đã trả xong hết tất cả tiền phòng rồi, cô có thể ở đây ba năm.

Cô cầm thẻ phòng, nhất thời không biết làm sao.

Nhìn lại trên lầu, cô phát hiện lúc Kỳ Liên Hàng rời đi, hắn đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ.

Kéo ngăn tủ đầu giường, quả nhiên có để lại.

Đó là chứng minh thư, thẻ ngân hàng và điện thoại của cô, tất cả đều được hắn giữ nguyên vẹn.

Cốc Ngữ trong lòng thở dài, sao lại có cảm giác hắn làm hết thẩy những cái này là tìm cho cô đường lui.

Cô cầm điện thoại kiểm tra số dư thẻ ngân hàng, ngoài lần trước ba của Kỳ Liên Hàng đã bồi thường cho cô, còn thừa 20 vạn, ngoài dự đoán là, trong số dư còn có thêm 100 vạn, cô ngồi trên giường kinh ngạc đếm con số 0 đằng sau, rồi lại ngẩn người vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cốc Ngữ liên tục tự an ủi bản thân rằng số tiền này là Kỳ Liên Hàng đền bù cho mình, nhưng sao trong lòng cô lại thấy áy náy như vậy.

Số tiền này cô có thể làm được rất nhiều việc ( bao gồm là chạy trốn) nhưng cuối cùng cô vẫn đều đặn đến trường.

Trên đường luôn thấy có người theo sau mình, không chỉ một lần, mỗi lần ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy một góc áo người ấy lao qua một bên, khiến cô mấy ngày này rất lo lắng, cũng không thể đem người kia bắt tại trận.

Từ xa, đã thấy một vài chiếc xe máy đậu trước cổng trường đại học, hơn chục nam sinh hư hỏng vừa hút thuốc vừa nói chuyện với nhau.

Cốc Ngữ cúi đầu đi qua, không ngờ lại bị ai đó nắm lấy cánh tay.

"Yo! Người quen cũ!"

Cô kinh hãi nhìn lên thì thấy đó là một vài nam sinh chơi thân với Kỳ Liên Hàng hồi cấp 3. Người này cô có chút ấn tượng, lúc cô bị Kỳ Liên hàng đưa ra sau trường đánh đập, thì họ đang hút thuốc ở đó.

Cốc Ngữ nuốt nước bọt, tên nam sinh đó phả một làn khói trên mặt cô khiến cô cau mày buồn nôn.

"Haha, anh Kỳ đâu? Hôm nay không đi cùng cô à?"

"Không."

“Ồ, tiếc vậy.” Hắn ta nới lỏng cánh tay cô, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, nhướng mày, trong mắt hiện lên một nụ cười ẩn ý.

"Bọn tao đang định đứng canh ở cổng trường cua mấy đứa học bá. Không ngờ lại gặp được cô, tiểu tiện nhân. Khuôn mặt loli này vẫn không thay đổi nhỉ. Này, dám dùng ánh mắt khinh bỉ này nhìn tao à. Mẹ nó hồi trước tỏ tình với mày, mày cũng nhìn tao bằng ánh mắt này, con chó."

Cốc Ngữ sửng sốt, mấy tên nam sinh xung quanh phá lên cười.

"Đùa nhau à, mày thích dạng này á? Nhìn cũng ngon đấy, lại còn tỏ tình với người ta rồi, tao cười chết mất?"

Hắn ta hít điếu thuốc một hơi thật sâu: "Rồi sao? Hồi cấp 3 tao còn chưa hiểu chuyện, lại nhìn con nhỏ này xinh xinh lại đáng yêu. Lúc đấy nó lại ỷ có Kỳ Liên Hàng nên không để tao vào mắt, giờ còn quên luôn cả tao."

Cốc Ngữ nói: "Tôi sắp phải vào lớp."

"Này, tao cho đi à!"

Cánh tay bị bóp chặt kéo lại, cô cau mày: "Anh muốn làm cái trò gì, đừng có đυ.ng vào tôi!"

"Mày đang ở với thằng nào! Đừng tưởng tao không biết, Kỳ Liên Hàng giờ làm gì có ở đây. Nó đi đến chỗ Thái Bình Dương làm cái mẹ gì rồi, làm sao mà nó bay nhanh về cứu được mày! Còn giãy giụa nữa tao gϊếŧ mày đấy, con chó! Trước kia ở trường được nó bảo bọc, nhưng giờ thì không, ở trước mặt tao, phải biết tự lượng sức, còn dám phản kháng tao đem mày thao chết!"

"Hahaha, thử xem! Con nhỏ này trông khá gầy, giãy làm sao được, thử làm xem, ai biết chứ."

Hắn ta cười thích thú: "Cũng đúng, ai biết chứ."

"Đừng, buông tôi ra!"

"Kêu lên! Xem lão bảo vệ ở cổng có tới cứu được mày không!"

“Buông ra, cút đi!”Móng tay Cốc Ngữ ghim vào cánh tay hắn ta cào xé, tên nam sinh kia rít lên vung tay tát cô một cái.

Nhưng lại không biết côn sắt từ đâu đập mạnh vào đầu hắn ta.

Tên nam sinh đó ngã ra sau, một đám người la hét chạy tán loạn, Cốc Ngữ nhìn trán hắn ta chảy máu mà sợ hãi, cánh tay bị lôi kéo chạy đi.

"Chị dâu, chạy nhanh!"

Chính là cậu thiếu niên thường đi theo Kỳ Liên Hàng, hiện tại cô chỉ có thể chạy theo cậu ta, bảo vệ ở cửa xông tới, hai người chạy vòng qua hàng rào tường đến cửa sau của trường đại học.

Trình Duyệt thở hổn hển ngồi dưới đất dựa vào cột , lau mồ hôi thở phì phò.

"Mẹ nó, hù chết em rồi! Lần đầu tiên làm cái loại này, không biết thằng đó có chết không, nếu chết thì làm sao giờ!"

Cốc Ngữ cũng giật mình toát mồ hôi lạnh: "Chắc, chắc sẽ không sao đâu, nhiều nhất là não bị chấn động."

"Chị dâu, chị không sao chứ?"

"Tôi không sao, cám ơn."

Cậu ta cười ngu ngơ: "Không cần cảm ơn em, đây là anh Kỳ trước khi đi giao cho em, nói em nhất định phải bảo vệ chị!"

Cốc Ngữ hơi nhíu mày lại, sau đó lại giãn ra: "Anh ấy nói với cậu như thế nào?"

Trình Duyệt lấy điện thoại ra bấm vào đoạn tin nhắn cho cô xem: "Hì! Trước khi đi, anh ấy gửi một loạt tin nhắn cho bọn em, nói anh ấy sẽ lên thuyền xuất ngoại, nhất định phải chăm sóc chị thật tốt. Trả cho bọn em một số tiền rất lớn."

Cô đọc nhanh như gió, rất ngạc nhiên: "Anh ấy gửi cho cậu bao nhiêu?"

"Mỗi người một vạn, tổng cộng tất cả bọn em cộng lại là 70 vạn."

Trình Duyệt gãi gãi đầu: "Kỳ thật, không cần trả tiền mà. Nếu là anh Kỳ đã giao nhiệm vụ cho em, em nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt, mà tiền em cũng đã nhận rồi, nên sẽ liều mạng mà bảo vệ cho chị."

"Tên kia vừa rồi muốn động tay động chân với tôi, Kỳ Liên Hàng cũng cho hắn tiền?"

Cậu lắc đầu: "Tên đó tính tình xấu. Không biết nghe tin anh Kỳ xuất ngoại từ đâu. Đoán chừng không được anh Kỳ tin tưởng, nên cũng không có tiền, vì thế mà tức giận muốn bắt nạt chị."

Mắt Cốc Ngữ trở nên chua xót không thể giải thích được, cô ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối của mình.

Trình Duyệt dựa cột thở dài: "Chị dâu, chị đừng có buồn. Anh Kỳ cũng đâu phải sẽ không trở về. Chắc hẳn anh ấy biết đến nơi đó có rủi ro nên sắp xếp bọn em bảo vệ chị, mà anh ấy mệnh lớn như vậy, nhất định sẽ bình an vô sự trở về."

Cốc Ngữ vùi đầu cười khổ: "Ai biết được."