Chương 41: Dàn dựng vở kịch

Editor: Dĩm

Kỳ Liên Hàng nhấn cô xuống giường, nước mắt trào ra từ hốc mắt, không ngừng chảy xuống mặt cô, cảm giác ghê tởm chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy.

"Tại sao anh lại khóc? Không thấy buồn nôn à? Kỳ Liên Hàng, anh cho rằng khóc có thể làm tôi cảm động sao?"

"Tôi, tôi không biết làm sao bây giờ, tôi rất sợ, tiểu Cốc, xin em, đừng cùng Trì Trấn Thạc, đừng cùng một chỗ với nó, cho dù chân tốt lên cũng đừng ròi bỏ tôi, tôi thật sự sợ sẽ không khống chế được."

"Cái gì không thể khống chế? Anh lại muốn cắt đứt chân của tôi sao? ừ thì cũng đúng, anh đương nhiên có năng lực này, vậy thì sao? Tôi sẽ chạy xa hơn! Tiếp tục chạy!"

"Đừng ép tôi!"

Hắn gầm lên một tiếng, đau khổ như đứt từng khúc ruột, không biết trong miệng phun ra bao nhiêu nước miếng.

"Anh cút đi, không biết bản thân anh buồn nôn đến mức nào à?"

Tiếng hét mất kiểm soát của Kỳ Liên Hàng không thể khống chế được.

Cốc Ngữ vẫn luôn lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.

Kỳ Liên Hàng không có tư cách ngăn cô hồi phục chân, nhưng có một cái hắn có thể làm được.

Mắt của Trì Trấn Thạc đã hoàn toàn bình phục, nhưng lần trước bị đá quá mạnh nên anh lại bị thương ở đầu gối. Hầu hết tất cả vết thương đều do Kỳ Liên Hàng gây ra. Bây giờ khi Kỳ Liên Hàng đến, nhìn thấy toàn thân anh không còn chỗ nào là không bị thương.

"Cốc Ngữ lại nói gì về tôi khiến cậu tức giận à?"

"Mày biết là được!"

Anh cười khổ: "Kỳ Liên Hàng, cậu rất thú vị, không chịu giao cô ấy trả lại cho tôi, một mình độc chiếm lấy cô ấy. Cuối cùng, tự mình tức giận lại đổ lên đầu tôi. Cậu trả cô ấy lại cho tôi, không phải mọi chuyện đều ổn sao?"

"Người mà Cốc Ngữ thích là tôi, sẽ không bao giờ thích cậu! Đạo lý đơn giản như vậy, đến bây giờ cậu vẫn chưa rõ à."

"Cho nên lần này tao tìm mày là để khiến cô ấy chán ghét mày!"

Trì Trấn Thạc rất tò mò: "Cậu có thể kiểm soát cơ thể cô ấy, nhưng không thể kiểm soát trái tim con người cô ấy. Cô ấy yêu tôi rất nhiều, cậu muốn dùng biện pháp gì, nói thử xem."

Kỳ Liên Hàng nhìn anh, tính tình vốn đã khá khó chịu, cố gắng nhẫn nại, nhịn xuống lửa giận.

"Chỉ cần mày không yêu cô ấy là được, cô ấy tự nhiên sẽ từ bỏ. Tao muốn cô ấy tận mắt nhìn mày rời bỏ cô ấy!"

"Đùa gì vậy? Tôi từng nói sẽ từ bỏ sao?"

"Mày không tiền không quyền, không giúp được cô ấy cái gì. Tại sao mày không sớm thức thời đi! Tao có thể cho cô ấy những gì cô ấy muốn, nhưng mày thì không. Tao có thể vào Đại học Tả Đô mà không cần thi cái mẹ gì, đơn giản vì vài mảnh đất cùng tòa dạy học mới xây đều là nhà tao cho! Còn mày thì sao? Mày vất vả mãi mới thi vào được, mà hơn hết những nơi mày bước chân đến đều là địa bàn của nhà tao."

Tâm trạng của Trì Trấn Thạc dần sa sút.

"Cậu đang uy hϊếp tôi?"

Hắn đút hai tay vào túi, hừ lạnh: "Mày còn chưa có tư cách này. Từ nhỏ Cốc Ngữ đã không có ba mẹ bên cạnh, rất cần được quan tâm, yêu thương sao? Vậy thì để tao nói cho mày biết, ba mẹ cô ấy đều ở trong tay của tao, nếu như muốn để cho ba mẹ cô ấy an toàn trở về, vậy cô ấy nhất định phải kết hôn với tao."

"Ý cậu là gì? Cốc Ngữ không liên lạc được với bố mẹ cô ấy, tất cả đều là cậu giở trò!"

"Tao tưởng mày thông minh lắm mà, không ngờ mày so với ngón tay út của tao cũng không sánh nổi."

Sau ca phẫu thuật, bàn chân của Cốc Ngữ được bó thạch cao, một tháng sau tháo ra là có thể đi được.

Vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích vì chân có thể hồi phục, cô quá háo hức muốn được gặp Trì Trấn Thạc.

Kỳ Liên Hàng mỗi buổi trưa mỗi ngày đều mang đến cho cô một bữa ăn khác nhau, cho dù cô không bao giờ đυ.ng vào, vẫn sẽ đặt ở trên đầu giường như thường lệ.

Đến hôm nay, cô vẫn không cho hắn một sắc mặt tốt.

Mùi thịt rán lan tỏa, cô nuốt nước bọt, Kỳ Liên Hàng ngồi xuống phía sau cô nói.

"Em đoán xem hôm nay đi gặp Trì Trấn Thạc, tôi nhìn thấy cái gì."

Cảm xúc của Cốc Ngữ đột nhiên bị kích động.

"Anh tới tìm cậu ấy làm cái gì! Anh cảm thấy ức hϊếp cậu ấy còn chưa đủ sao! Kỳ Liên Hàng, đến cuối cùng anh muốn làm cái quái gì?"

“Còn chưa nghe tôi nói hết, em đã kích động như vậy rồi.” Hắn cười rất lớn:“Tôi nhìn thấy, nó cùng đứa con gái khác ôm ấp ở trong phòng bệnh, tôi cũng chụp ảnh được, em muốn nhìn không?"

Khuôn mặt cô sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chữ không tin còn chưa thốt ra, Kỳ Liên Hàng đã bấm vào album ảnh và giơ màn hình điện thoại lên trước mặt cô.

Trong ảnh, được chụp từ góc cửa sổ kính, nguoif con trai đang ngồi trên giường bệnh dựa gối, một tay ôm eo cô gái tóc dài, thân mật tựa vào trong tay anh, chắn một góc mặt của anh, nhưng vẫn có thể lờ mờ đoán ra đó chính là Trì Trấn Thạc.

Bầu trời của Cốc Ngữ sụp đổ.

Đó là bầu trời đầy hy vọng và ước mơ, hoàn toàn sụp đổ rồi.

Kỳ Liên Hàng xoa xoa mặt cô nói: "Sao em lại khóc? Nhìn nó có con khác em buồn như vậy sao? Khi tôi cũng thương tâm vì em, em có biết tôi cũng khó chịu thế nào không?"

"Tôi không tin ... Tôi không tin!"

"Tôi lừa ai cũng không lừa em. Tin hay không, chỉ sợ em là người biết rõ nhất."

"Uhu...... Cố ý, anh cố ý tìm góc chụp ảnh, cậu áy không thể làm chuyện như vậy! Không thể!"

Tiếng gầm bén nhọn xuyên qua lỗ tai, Cốc Ngữ ném điện thoại, màn hình trực tiếp đập xuống đất.

Kỳ Liên Hàng lạnh lùng điện thoại vỡ vụn trên mặt đất, "Tay kia còn ôm eo cô ta, làm sao tôi có thời gian rảnh mà đi tìm góc chụp? Sao không trực tiếp đi xem một chút, ngồi trên xe lăn, tôi đẩy em đi xem là biết."

Cô không tin, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy, bệnh viện nơi Trì Trấn Thạc đang ở rất gần cô, mất mười phút là tới.

Lúc lên thang máy, tay nắm tay vịn xe lăn bất chợt run lên.

Kỳ Liên Hàng đẩy cô vội vàng đi tới cửa tiểu khu, nhẹ nhàng khe khẽ mở một cái khe hẹp cho cô.

Chính là cô gái trong bức ảnh đó, ngồi ở đầu giường nói cười cùng anh, tựa vào trong tay anh, trên tay cầm một cuốn sách, hai người đang cùng nhau đọc nó.

Trì Trấn Thạc vuốt ve phần đỉnh tóc, trên mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng đến nỗi cô không thể nghe thấy hai người đang nói về cái gì.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên mi.

Anh lật sách, chỉ vào nội dung sách nói vài câu, cô gái cười vui vẻ, giống như cô lúc trước, quay đầu lại hỏi: "Thật không?"

Anh cúi đầu hôn lên trán cô gái, mơ hồ nhìn được khẩu hình miệng phát ra: "Thật."

Trái tim như bị xé nát, chết lặng, đau đớn.

"Bây giờ, em tin chưa."

Kỳ Liên Hàng cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.

Nước mắt ngày càng chảy nhiều, cánh cửa dần dần đóng lại, nụ cười ôn nhu của anh biến mất khỏi tầm mắt cô.

P/s: uhu, chương này cứ nghèn nghẹn kiểu gì ý,🤧