Chương 40: Chân có thể chữa khỏi

Editor: Dĩm

Khi Kỳ Liên Hàng đến khách sạn, xe cấp cứu đã tới, hắn không nói không rằng dút khoát nhảy lên xe, người nằm trên cáng bất tỉnh, hắn vỗ nhẹ vào mặt cô cũng không có phản ứng gì.

Bác sĩ ở bên nhắc nhở: "Đừng vỗ nữa. Cô ấy chỉ hôn mê cấp tính, khi đưa đến bệnh viện cần phải kiểm tra não bộ. Do bị chảy máu, không có gì đáng ngại."

Hắn thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại một chút, nhìn bác sĩ đang thuần thục băng bó vết thương trên trán cho cô.

Sắc mặt cô tái nhợt như một tờ giấy trắng, giống như có thể bị gió thổi bay.

Hắn không thể giúp gì được, đi thanh toán hóa đơn, ngồi trên ghế chờ đợi, nhìn cô bị đẩy đi khắp nơi, cuối cùng được đấy vào phòng bệnh, hắn ngồi ở mép giường, gục đầu nắm chặt tay cô.

Hai mắt phiếm hồng rất muốn khóc, cuối cùng đã rơi nước mắt, đánh thức người đang hôn mê.

Cốc Ngữ bực bội rút tay ra, chỉ riêng động tác này thôi đã khiến cô phải dùng hết sức.

"Ngậm miệng đi!"

Hắn cúi đầu lau nước mắt, không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật này.

"Tại sao em lại làm như vậy? Đập đầu vô tường rồi cuộc gọi khẩn cấp tại quầy lễ tân của khách sạn, không phải là muốn để tôi biết sao?"

Cô không nói một lời, quay mặt sang một bên.

"Cần gì phải phí tâm tư như vậy? Em muốn tôi mau trở về để không làm tổn thương đến thằng kia, nên đã làm tổn thương thân thể chính mình, là muốn tôi đau lòng sao? Em thực sự làm được rồi đấy, tôi không hiểu, đến cuối vì Trì Trấn Thạc em còn có thể làm ra những chuyện điển ồ gì nữa?"

Tiếng gầm giận dữ vang vọng trong phòng, giọng nói khàn khàn trở nên khô khốc, nụ cười thận trọng phát ra từ cổ họng.

"Cốc Ngữ, có phải nếu thằng đấy chết đi, em sẽ sẵn sàng chết cùng nó đúng không? Thằng đấy có gì tốt? Nó không quyền không thế, sẽ chỉ hứa với em những lời phù phiếm. Có phải nó dùng cái miệng ngon ngọt đó dụ dỗ em không?"

Bang!

Một cái tát vào mặt, người trước mặt nghiến răng tức giận, sắc mặt tái nhợt, bởi vì cảm xúc mà trở nên đỏ bừng.

"Ngậm miệng chó của anh lại! Anh không xứng nói cậu ấy! Tôi nói cho anh biết, Kỳ Liên Hàng, nếu anh lại dám đả thương cậu ấy, tôi sẽ gϊếŧ chết anh!"

"Gϊếŧ tôi?"

Hai mắt Kỳ Liên Hàng đỏ hoe, "Được, vậy thì chết thôi! À. Tôi sẽ đem Trì Trấn Thạc cùng chết!"

"Đồ súc sinh!"

Cốc Ngữ rống lên, túm lấy góc áo của hắn: "Không được phép, không được phép! Cả đời này tôi sẽ hận anh, đừng có dùng bàn tay dơ bẩn đó đυ.ng vào cậu ấy, anh không xứng, cậu ấy sạch sẽ như vậy, anh không xứng đáng mặc chiếc áo sơ mi trắng này!"

"Đúng rồi! Mẹ nó, tôi cái gì cũng không xứng đấy, đối với em mà nói, tôi chỉ là một con chó từ đống rác chui lên phải không?"

Hắn tức giận hất tay đang nắm góc áo mình ra, ánh mắt đầy thất vọng, lại không cam lòng.

"Cốc Ngữ, vậy tôi là gì? Tôi thừa nhận tôi không bằng súc sinh. Tôi đã cắt đứt chân em, còn ép em quan hệ tìиɧ ɖu͙© với tôi. Tất cả chỉ vì tôi yêu em! Tôi yêu em từ tận đáy lòng."

"Trì Trấn Thạc thì sao? Nó đã làm được gì cho em, trừ bỏ nói rót tai em những lời ngon ngọt, nó có nuôi em, chăm sóc em không? Người luôn bên em vẫn luôn là tôi. Từ đầu đến giờ, nếu không có tôi, em đã sớm chết từ lâu rồi! Mỗi ngày quan hệ với em, thu một chút phí thì có gì là quá đáng? Hả?"

Cô không nhịn được nữa, vừa khóc vừa run cả người, cô lại đưa tay ra muốn tát hắn.

Hắn có thể tránh, nhưng chính vì không muốn, đơn giản vì hắn không muốn.

"Anh xứng sao? Cùng cậu ấy so sánh, anh xứng sao, Kỳ Liên Hàng!"

Hắn liếʍ liếʍ răng hàm sau, cũng không quan trọng, "Sao lại không xứng, đều là con người, làm sao lại không xứng? Cho dù là con chó, cũng đều ngang hàng."

"Cậu ấy tôn trọng tôi, cậu ấy sẽ không thao tôi như con chó hoang, sẽ không để tôi quỳ xuống đất liếʍ thuốc tránh thai, sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh tôi, làm nhục tôi, huống chi là ép tôi làm những thứ tôi không thích!"

Một nửa khuôn mặt của Kỳ Liên Hàng đã đỏ lên cũng bắt đầu sưng, khuôn mặt từ trước đến nay luôn hung dữ, giờ phút này cụp mắt xuống, vừa dịu dàng lại có biết bao ủy khuất.

"Tôi sẽ thay đổi."

"Tôi sẽ thay đổi tất cả những gì em đã nói."

"Xin em đấy, tiểu Cốc, đừng không để ý đến tôi, tôi thật sự không muốn trở thành một con chó không ai muốn, xin em mà, nếu như tát tôi vẫn không làm cho em hả giận, vậy thì em cầm dao đâm tôi đi!"

"Kinh tởm, chỉ làm bẩn tay tôi!"

Cốc Ngữ vén chăn lên, trùm kín đầu, nghẹn ngào trong chăn, Kỳ Liên Hàng đứng dậy muốn đỡ cô dậy.

"Em đừng như vậy mà, trên đầu còn có vết thương, cẩn thận lại đυ.ng vào."

"Biến đi!"

Tiếng gầm thét trốn trong chăn thật đau lòng, bàn tay hắn đột nhiên cứng đờ.

Hồi lâu, Cốc Ngữ nghe thấy tiếng bước chân rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô lại vén chăn ra, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe.

Bác sĩ bước vào hỏi cô có cảm thấy khó chịu không, Cốc Ngữ đã cố gắng nhấc đôi chân bất động của mình lên chỉ vào.

"Bác sĩ ngài nhìn xem, chân của tôi có thể phục hồi được không? Gân chân đều bị cắt đứt, không thể đi lại được nữa phải không?"

Bác sĩ cẩn thận nhìn vết thương ở chân đã được khâu lại, sờ lên xương cốt nắn nhẹ.

"Không riêng gì gân chân, mà còn gân ở gót chân. Phẫu thuật có thể phục hồi lại, càng sớm càng tốt, nếu cứ để như vậy, rất khó nói."

Sự u ám trong trái tim lại lần nữa được dấy lên hy vọng.

Cốc Ngữ rất vui mừng: "Thật sao? Thật không?"

"Với trình độ y học hiện tại, tôi cam đoan."

Chưa đầy mười phút sau khi bác sĩ ra ngoài, Kỳ Liên Hàng đã chạy vào như điên.

"Em nói gì với bác sĩ!"

Cốc Ngữ không định nhìn thẳng vào hắn.

"Tôi nói muốn chân hồi phục lại, đã hẹn bác sĩ chỉnh hình đến kiểm tra."

"Đùa gì vậy! Em muốn chân hồi phục lại làm cái mẹ gì? Tiếp tục chạy trốn với thằng kia à! Tôi không đồng ý, tôi không đồng ý!"

"Tôi không phải đồ vật của anh, đây là chân của tôi. Anh là kẻ đánh gãy chân tôi thì có tư cách gì nói không đồng ý! Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh."

Kỳ Liên Hàng bước tới, đột nhiên hoảng sợ, Cốc Ngữ nhặt cái gối sau lưng ném vào người hắn một cách hung dữ, lớn tiếng quát: "Cút ngay!"

P/s: Chương này đã được gọi là ngược nam9, thỏa mãn các cậu chưa nào 🤭