Chương 42: Lần rời đi này không biết bao giờ sẽ trở lại

Editor: Dĩm

"Không ăn không uống, chơi trò tuyệt thực với tôi phải không? Tiểu Cốc, em muốn thế nào, hả!"

Cô nghiêng đầu, làm lơ hắn.

Kỳ Liên Hàng đập mạnh bát canh lên bàn, rất nhiều canh trào ra ngoài, cô vẫn không nói tiếng nào, khuôn mặt hõm đi trông thấy vì hai ngày rồi không ăn, trông cô gầy trơ xương như que củi.

"Ăn cho tôi!"

Kỳ Liên Hàng gầm lên.

“Mẹ nó, ăn không vô.”Cốc Ngữ quay lại nói bâng quơ, lười cùng hắn tranh cãi. Cô đã lây nhiễm mấy câu chửi thề của hắn, giọng nói của cô cũng rất yếu ớt.

Hắn tức giận cười: "Em hôm nay còn không ăn, tôi sẽ bóp miệng rót vào! Vì cái thằng tra nam kia mà em dám chơi trò tuyệt thực với tôi, tôi chỉ muốn trực tiếp gϊếŧ chết em!"

Kỳ Liên Hàng bóp miệng cưỡng ép cô, gắp một thìa hoành thánh, dùng sức nhét vào miệng cô, không cho cô cơ hội nhai, còn vuốt cổ họng ép cô nuốt xuống.

"Ọe ——"

"Hôm nay em dám phun ra thì phải ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi bù vào!"

Cốc Ngữ che miệng, đột ngột kìm lại.

Chiêu thức cưỡng chế của hắn không thể quen thuộc hơn, sau khi ăn xong một bát hoành thánh, sắc mặt tái nhợt của cô càng thêm trắng bệch, nằm trên giường bệnh khiến người ta cảm thấy xót lòng.

Thừa dịp hắn ra ngoài một lát, cô nhịn không được buồn nôn, đem tất cả những gì cô đã ăn nôn vào thùng rác.

Nước bọt rơi từng giọt dọc theo khóe miệng, nước mắt khó chịu trào ra.

Cô thật sự không ăn được, chỉ cần ăn cơm là sẽ nghĩ đến Trì Trấn Thạc và cô gái đó, thật là kinh tởm, tại sao lại kinh tởm như vậy.

Cái ôm và sự âu yếm đó, không phải anh đã từng làm điều này với cô trước đây sao? Hóa ra cô không phải đặc biệt duy nhất trong lòng anh, với anh ai cũng có thể như thế này.

Kỳ Liên Hàng biết cô thích đọc sách, nên đã đến hiệu sách chọn một vài cuốn sách mà cô thích.

Tuy nhiên, hắn không biết Cốc Ngữ đã ngồi xe lăn bí mật chạy ra khỏi bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên cô đi xe lăn một mình, cũng may là xe điện, ngoài một số bước bất tiện thì cô băng qua đường rất an toàn.

Cô phải đến gặp Trì Trấn Thạc để hỏi rõ ràng, cô phải hỏi trực tiếp, nhỡ đấy chỉ là thủ đoạn của Kỳ Liên Hàng ép buộc anh diễn vở kịch này để khiến cô từ bỏ hoàn toàn thì sao?

Nghĩ đến đây, Cốc Ngữ nở nụ cười.

Nhất định là như vậy, không sai.

"Trì Trấn Thạc, bệnh nhân này đã xuất viện ngày hôm qua."

Cốc Ngữ sửng sốt.

"Cậu, cậu ấy vẫn còn bị thương mà?"

"Quả thật có một số vết thương ở bụng, nhưng không nghiêm trọng lắm, bởi vì cậu ấy vội vã muốn trở về trường học nên đã xuất viện."

Trường học…

Cốc Ngữ lo lắng đến trường mà không cần suy nghĩ, càng như vậy thì những ý nghĩ xấu mà cô đoán trước càng mạnh mẽ hơn.

Trước cổng trường luật rất nhiều người ra vào, nhiều người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, Cốc Ngữ chỉ có thể mở to mắt, nhìn từng người một lướt qua, hết đợt này đến đợt khác, nhưng bóng dáng quen thuộc lại không cóxuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Suy sụp dựa vào lưng ghế, cô gục đầu, nắm tóc giật mạnh một cách khó chịu.

Nhìn thấy một đôi giày quen thuộc, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên vẫn là chiếc áo phông trắng sạch sẽ cùng quần tây đen bình thường mà chói mắt trong đám đông.

“Trì Trấn Thạc!” Cô đau lòng hét lên tên anh.

Nhiều người quay đầu lại, anh cũng quay đầu lại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, bước nhanh về phía cô.

Ngay lúc đó, Cốc Ngữ thật sự muốn khóc, muốn ôm lấy anh mà khóc, nóng lòng muốn đẩy xe lăn đi về phía trước.

"Sao cậu lại ở đây? Sao cậu ngồi xe lăn? Chân cậu bị thương à?"

"ừm, huhu... tớ nhớ cậu nhiều lắm, rất nhớ."

Cốc Ngữ muốn ôm anh, nhưng Trì Trấn Thạc đã giữ cổ tay cô, ngồi xổm xuống, mím môi, nhìn chằm chằm vào cô.

"Đừng khóc, Ngữ, mắt cậu sưng rồi."

Vẫn dịu dàng như vậy, khuôn mặt ôn nhu kia, Cốc Ngữ khóc ngày càng dữ dội, nhưng anh không có đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô.

Nắm lấy tay anh, cô khóc lóc hỏi: "Cậu không cần tớ nữa ư? Mang tớ đi đi? Tớ không muốn bên cạnh Kỳ Liên Hàng. Sau khi bị bắt được, anh ấy đã cắt gân tớ, hức."

Trì Trấn Thạc kinh hãi.

"Cậu ta cắt gân chân của cậu?"

"uhu, cậu đưa tớ đi đi,xin cậu đấy, tớ rất muốn ở bên cậu."

Cô cúi người ôm lấy anh, Trì Trấn Thạc cứng người và im lặng hồi lâu.

"Ngữ, tớ xin lỗi."

Cốc Ngữ đột nhiên ngẩng đầu: "Tại sao cậu lại xin lỗi tớ? Cậu đâu có làm gì sai?"

"Tớ chỉ cảm thấy có lỗi, tớ không nên ném cậu cho cậu ta như thế này, nhưng tớ muốn xuất ngoại, lịch trình bên đó đã sắp xếp cho tớ rồi, chỉ chờ tớ sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào. Tớ xin lỗi, bọn mình thực sự không thể ở bên nhau được đâu."

Nước mắt rơi dữ dội, cô tuyệt vọng lắc đầu.

"Cậu đừng có đùa tớ nữa mà, Trì Trấn Thạc, cậu, cậu là đang đùa tớ thôi phải không?"

"Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi!"

"Tớ không muốn nghe lời xin lỗi của cậu, tớ không muốn nghe, không phải vì cậu có người con gái khác sao? Cô gái tóc dài kia? Cô ấy so với tớ có cái gì tốt, cậu nói cho tớ biết, tớ không cam lòng. Đừng lấy loại lí do sứt sẹo này kí©h thí©ɧ tớ được không?"

"Cốc Ngữ, bình tĩnh, nghe tớ nói."

Anh nắm lấy cổ tay cô, hai mắt đỏ bừng.

"Lời tớ nói là thật, tớ thực sự cũng không muốn như vậy! Cậu có biết, Kỳ Liên Hàng thực sự có thể giúp cậu rất nhiều việc, nhưng tớ không thể. Ngay cả mảnh đất nơi tớ đứng bây giờ cũng thuộc về gia đình Kỳ Liên Hàng, cậu ấy có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn, còn tớ — "

"Đừng nói nữa!"

Tiếng rống đau lòng phá vỡ âm thanh, có rất nhiều học sinh quay lại nhìn, cô dùng sức đánh vào cái chân không cử động được, bị anh nắm chặt tay.

"Đừng ngốc như vậy, tớ cầu xin cậu, đây là quyết định cuối cùng tớ đưa ra, tớ cũng đã suy nghĩ muốn nói cho cậu, tớ biết cậu chưa có chuẩn bị sẵn tâm lý, coi như một lần cuối cùng cậu tôn trọng tớ được không?"

“Tôn trọng cậu?”Cô vừa cười vừa khóc, nước mắt chảy dài trên cằm chảy xuống dưới chân.

"Tớ thích cậu vô cùng, cái chân này không thể đứng nhưng vẫn gắng gượng đi tìm cậu. Cậu như thế nào tớ cũng đều không để ý. Cậu đưa tớ lên nhà cậu trên núi. Tớ cũng chịu đựng đi cùng với cậu, vậy cậu đã từng tôn trọng tớ chưa. Cậu cùng cô gái khác ôm ấp, lúc đấy cậu có tôn trọng tớ không?"

"Chúng ta đã nói lời chia tay chưa? Trì Trấn Thạc, cậu đây không phải muốn tớ tôn trọng cậu mà cậu là đang trực tiếp đẩy tớ vào hố lửa, cậu là muốn tớ chết!"

Môi anh run rẩy không nói được nên chỉ có thể lắc đầu.

"Không phải, Ngữ, nghe tớ nói, tớ sẽ đi vào ngày 20, vẫn còn một tuần nữa. Tớ thực sự muốn nói lời tạm biệt với cậu. Lần rời đi này không biết bao giờ sẽ trở lại."

"Vậy thì cậu ở lại với tớ đi, được không?"

Trì Trấn Thạc cúi đầu, nắm lấy tay vịn xe lăn của cô, vội vàng hít thật sâu.

Cốc Ngữ không thương tiếc rút tay ra rồi điều khiển xe lăn lái đi.

"Cốc Ngữ!"

Cô rơi nước mắt, ngày càng không kiểm soát được.

Đứng ở phía sau, Trì Trấn Thạc hồi lâu cũng không đuổi theo, nhìn cô đi xa, Cốc Ngữ chỉ cười.

Tình yêu mà cô tưởng tượng bị chính tay mình đập xuống đất, vỡ vụn ngay tại chỗ, còn gì khó chịu hơn thế này.

P/s: còn 1c cho dĩm nợ nhé (nếu tối nay kịp sẽ up), nếu không được hứa sẽ bù 😘