Chương 25: Vết đỏ kì lạ

Editor: Dĩm

Cốc Ngữ muốn báo tin vui cho bố mẹ nhưng điện thoại của họ không liên lạc được.

Bọn họ ở nước ngoài không biết có xảy ra chuyện gì hay không, Cốc Ngữ rất lo lắng, nhưng cô phát hiện ra mình không biết gì ngoại trừ số điện thoại của họ.

Cô suy nghĩ một lúc, việc đầu tiên cô làm sau khi xuất viện là đến đồn cảnh sát, Trì Trấn Thạc đã đồng hành cùng cô trong suốt quá trình, bởi vì còn lấy lời khai nên anh đứng ở cửa chờ.

Chưa đến mười phút, cô đã đi ra, lông mày nhíu chặt, nhìn anh đầy ủy khuất.

“Cảnh sát nói gì vậy?”Trì Trấn Thạc ôm lấy bả vai cô, Cốc Ngữ bám vào cánh tay anh, giọng cô ủ rũ, “Họ nói nói tạm thời không thể cho tớ cơ hội chắc chắn, kêu tớ trở về chờ tin tức. Sẽ cho người bắt đầu tìm kiếm, ít nhất bây giwof còn chưa có xảy ra chuyện."

"Không sao đâu, tớ tin tưởng bọn họ sẽ sớm tìm được, cậu đừng lo lắng."

Còn hai tháng nữa cô mới phải nhập học, Cốc Ngữ còn có tiền bồi thường mà cha mẹ Kỳ Liên Hàng trả cho cô. Còn thừa lại hơn 20 vạn. Số tiền này đủ để cô học xong đại học. Phó hiệu trưởng cũng từ chỗ Kỳ Liên Hàng lấy tất cả giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng lấy trở về.

Bây giờ cô thực sự được tự do, rốt cuộc không còn bị hắn uy hϊếp trói buộc nữa.

Đại học Tả Đô ở thành phố Bắc Sơn, đi máy bay mất 4 tiếng. Họ đến đó trước một tháng. Trường học đối với sinh viên cử đi học đặc biệt ưu đãi, sẽ tổ chức khóa học tư vấn chương trình học trong kỳ nghỉ hè.

Cốc Ngữ vẫn chưa hiểu rõ về chuyên ngành mình muốn chọn, cho nên rất đau đầu trong việc chọn chuyên ngành. Trì Trấn Thạc mỗi ngày đều cùng cô tham gia các khóa học, kiên nhẫn bảo cô từ từ sẽ chọn được một chuyên ngành mình thích.

Trước khi thi anh đã quyết định học luật. Trường luật của Đại học Tả Đô khá nổi tiếng, hàng năm bồi dưỡng ra nhân tài chiếm 40% thị trường. Anh đã sớm vạch ra con đường tương lai cho mình, mới kiên định chọn trường này.

Cốc Ngữ cảm thấy đáng tiếc, không thể theo kịp anh, thậm chí còn muốn chọn cùng chuyên ngành với anh.

"Không cần lo lắng. Vẫn còn một tháng nữamà, cậu không cần thiết phải theo chuyên ngành của tớ. Cậu phải chọn một chuyên ngành mà mình thích, Ngữ, cuộc sống của cậu do chính cậu làm chủ."

"Tớ biết ... nhưng tớ thực sự không biết mình phù hợp với cái nào. Thậm chí chưa bao giờ nghĩ về điều đó, Trì Trấn Thạc, cậu là mục tiêu lớn nhất của tớ."

Trì Trấn Thạc kéo bàn tay đang kéo tóc chính mình xuống, xoa nhẹ lên mặt, từ lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể. Làn da cô rất mềm mại. Cốc Ngữ nhìn động tác của anh, dịu dàng như nước, trong mắt chỉ chứa bóng hình cô.

"Ngữ, tớ rất vui, nhưng cậu phải nhớ rằng cậu sống cho chính mình, cậu không phải vì mọi người, cậu không thể lấy tớ làm mục tiêu, vì mục tiêu này quá rẻ."

“Tại sao lại rẻ được?” Hai mắt cô nóng lên, chưa từng có ai nói những lời như vậy với cô, Kỳ Liên Hàng cũng không ngừng nói với cô rằng cô sống vì hắn, nếu không có hắn, cô sẽ chẳng là gì cả.

Tại sao Trì Trấn Thạc lại có thể ôn nhu như vậy.

Cốc Ngữ hít hít mũi, vùi đầu trên mặt bàn, bên tai nghe thấy tiếng cười từ tính trầm thấp: "Bữa trưa hôm nay bọn mình ăn món gà rán mà cậu thích nhé?"

"Được…"

Đêm, nhìn ánh đèn dưới lầu của ký túc xá được bật sáng, Cốc Ngữ bối rối tự hỏi không biết có phải cô đã quên tắt đèn khi rời đi vào buổi sáng hay không.

Kí túc xá là một phòng hai người, nhưng bởi vì trường học còn chưa khai giảng, cô chỉ có thể ở một mình, cô vội vàng lên lầu ăn nốt phần gà rán còn sót lại, phát hiện cửa không đóng.

Cốc Ngữ sợ hãi nhìn quanh hành lang, mở cửa nhìn vào trong, có hai chiếc giường đơn được xếp ngay ngắn đối diện nhau, không có gì thay đổi trước đó, mọi thứ vẫn đâu vào đấy.

Cô thực sự không rõ lúc mình đi ra ngoài có đóng cửa hay không, hay là đóng chưa chặt nên bị gió thổi tung.

Nghĩ vậy Cốc Ngữ thở phào nhẹ nhõm, đặt hộp gà rán lên bàn, kiểm tra đồ đạc rồi ngồi trên giường thở dài nhẹ nhõm một hơi, cấm hộp gà rán còn dang dở, ăn hết.

Tiếng chuông đột nhiên vang lên ầm ĩ bên tai, Cốc Ngữ hai mắt đột nhiên mở to, phát hiện có điều không ổn, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, trên ngọn cây vẫn có vài con chim sẻ kêu không ngừng.

Có chuyện gì vậy, cô ngủ thϊếp đi từ lúc nào vậy?

Cổ họng khô khốc, muốn ho nhưng không ho được, khá khó chịu, cô che cổ lại, cảm nhận phía dưới trống trơn mát lạnh, nhìn xuống thì thấy quần áo vẫn còn, cổ áo bị kéo lệch đến không nỡ nhìn, trước ngực còn chi chít dấu răng.

Cốc Ngữ nhìn quanh phòng, tim đập loạn xạ, cảm giác như có người đến đây, nhưng cửa phòng cô khóa kỹ, lúc ngủ cô rất nhạy cảm, nếu nghe được động tĩnh lớn sẽ tỉnh lại.

Có lẽ đêm qua quá nóng? Cửa sổ vẫn đóng, có thể đây là nguyên nhân cô vô thức kéo cổ áo ra.

Chuông điện thoại lại bắt đầu đổ chuông, lúc này mới nhận ra đó là cuộc gọi của Trì Trấn Thạc.

"Ngữ, tớ đang ở dưới lầu ký túc xá của cậu, cậu còn chưa dậy sao? Cậu quên hôm nay bọn mình đi thư viện à?"

Cô chợt nhận ra, vội vàng vén chăn bước xuống giường, "Xin lỗi, tớ ngủ quên, chờ tớ với, tớ sẽ xuống ngay!"

Cúp điện thoại xong, cô vội vàng cởi bộ quần áo, mở tủ lấy từ trong ra một chiếc áo len mỏng màu trắng ngắn tay.

Nhìn thấy cô thục mạng chạy tới, Trì Trấn Thạc rất tự nhiên nắm lấy tay cô, "Không cần chạy gấp như vậy, tớ chờ có là gì đâu, bọn mình đi ăn sáng trước đi."

Cốc Ngữ thở hổn hển, trên mặt vẫn còn một vài giọt nước sau khi rửa mặt chưa lau khô. Vừa định nói với anh điều kỳ lạ sáng nay, Trì Trấn Thạc đột nhiên vươn tay đè lên cổ cô nhấn một cái, làn da đột nhiên truyền đến đau đớn.

"a——"

"Đau ư? Tớ xin lỗi, tớ muốn sờ xem thử một chút, trên cổ cậu có mấy vết đỏ rất lạ?"

"Vết đỏ gì?"

Cô bật camera trước của điện thoại lên nhìn, mới phát hiện trên cổ mình xanh tím, rải rác dày đặc những vết đỏ, vết cắn, dấu hôn, những vết này đối với cô đã quá quen thuộc.