Chương 26: Nó chạm vào em chưa, nói

Editor: Dĩm

Cốc Ngữ không dám nghĩ tới những dấu vết này đến từ đâu, với bao nhiêu chuyện kỳ

lạ xảy ra ngày hôm qua nữa, cô thậm chí ngủ lại không phát hiện ra cái gì đáng ngờ, cửa phòng khép hờ, khi tỉnh dậy thì cổ họng khát khô.

Là do ly đồ ướng kia sao?

Cô hoảng sợ lấy tay che cổ, rụt rè nhìn Trì Trấn Thạc, bộ dạng cô như sắp khóc khiến anh lo lắng.

"Làm sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc, nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra."

Cốc Ngữ bị ôm vào lòng, nức nở lắc đầu: "Không có ... Tối hôm qua tớ gặp ác mộng. Những vết này chắc là bị muỗi đốt. Lúc ngủ tớ quên đóng cửa sổ."

"Cậu làm tớ sợ chết khϊếp. Chỉ là ác mộng thôi. Không sao đâu. Có thể nói cho tớ biết cậu gặp ác mộng gì không?"

Cô lau khóe mắt ướŧ áŧ, khịt mũi: "Không có chuyện gì lớn, bọn mình đi thư viện đi, nhanh lên."

Cốc Ngữ không phải kẻ ngốc, cũng đá đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, l*иg ngực đau đớn, không dám cởϊ qυầи áo ra xem, trên đó hẳn là có rất nhiều mảng xanh tím.

Cô muốn đổi ký túc xá, nhắn tin liên hệ với quản lí kí túc xá, nhưng được biết các ký túc xá khác đã chật kín sinh viên năm nhất chưa nhập học.

Cô không muốn đυ.ng đến 20 vạn này, nhưng bây giờ xem ra phải bắt buộc chuyển phòng, cô không muốn tiếp tực chơi trò trốn tìm với Kỳ Liên Hàng.

Ngay sau khi Trì Trấn Thạc mượn sách trở về, Cốc Ngữ kéo cánh tay anh ngồi xuống, thấp giọng hỏi anh: "Bọn mình có thể thuê nhà ở bên ngoài không?"

Ý nghĩ này khiến anh kinh ngạc: "Ký túc xá không tốt sao? Ở phòng đôi hẳn là không có bất tiện, rất an toàn."

"Không phải, tớ muốn sống cùng cậu."

Vẻ mặt có chút do dự, Cốc Ngữ nuốt nước bọt, nắm chặt lấy cánh tay của anh: "cậu không cần lo lắng, ít nhất trong tay tớ vẫn có tiền, ở một hai năm không thành vấn đề, tớ sẽ trả tiền thuê nhà."

“Cốc Ngữ, có phải cậu đang giấu tớ điều gì đó không?” Anh nghiêm túc hỏi, nhìn cô không chớp mắt.

"Không ... tớ chỉ muốn sống cùng cậu. Nếu cậu thấy không tiện thì cũng không sao."

Anh khẽ thở dài xoa cánh tay mềm mại của cô: "Cậu không cần phải tựu cưỡng ép bản thân. Nếu cậu muốn ở bên ngoài, hôm nay bọn mình đi tìm nhà xem giá cả có phù hợp không. Thuê nhà bên ngoài trường học cũng có phụ cấp cho, cậu không cần lo lắng."

Hốc mắt cô nóng lên, lời nói nhẹ nhàng dỗ dành quá ấm áp khiến cô muốn khóc, Cốc Ngữ cúi đầu nhẹ giọng lẩm bẩm, đem mặt vùi trên cánh tay anh, không muốn để nước mắt chảy ra, "Cảm ơn cậu."

Giá nhà xung quanh trường đại học khoảng 3.000 tệ/ 1 tháng, vẫn quá đắt, nhà trường sẽ chỉ trợ cấp 500 tệ một tháng, bọn họ tìm một buổi chiều cũng không vừa ý chỗ nào.

Thời tiết rất nóng, dưới nhiệt độ cao hơn 30 độ, Cốc Ngữ nhìn ra được anh có chút mệt mỏi, hiển nhiên không muốn tìm nữa nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đi cùng cô.

“Tạm thười bọn mình trở về trước đi, cứ thế này có thể bị cảm nắng mất."

Trì Trấn Thạc thở dốc, lau mồ hôi trên đầu rồi kéo cô ngồi xuống ghế dưới gốc cây lớn, "Cậu ngồi đây chờ tớ, tớ sẽ quay lại ngay."

Anh chạy đến một quán trà sữa, Cốc Ngữ mím môi dụi dụi khóe mắt, tự hỏi có phải bản thân quá cố chấp hay không, Trì Trấn Thạc một điểm oán giận, phiền phức cũng không có.

Sớm biết đã không nói cho anh, tự mình đi tìm.

Cốc Ngữ cúi xuống, quỳ gối suy sụp, hai tay nắm lấy tóc, nhìn chằm chằm vào viên sỏi trên mặt đất.

Đột nhiên, một bóng đen che phủ đỉnh đầu cô.

Khi Trì Trấn Thạc cầm hai ly trà sữa chạy đến, anh đã thấy rằng chiếc ghế trống trơn, không thấy người đâu.

Nụ cười trên mặt anh từ từ biến mất, anh nhìn quanh công viên, dưới cái nắng như thiêu đốt, trên đường rất ít người, chỉ có dòng xe cộ qua lại vội vã.

"Ngữ!"

"Cốc Ngữ?"

Anh đi một vòng quanh công viên nhưng vẫn không tìm thấy cô, anh đặt đồ uống xuống ghế rồi lấy điện thoại ra gọi cho cô, cho đến khi điện thoại tự động cúp máy vẫn không có ai trả lời.

Kỳ Liên Hàng sớm muộn gì cũng sẽ đến, chuyện xuất hiện chỉ là vấn đề thời gian, nhưng cô không ngờ rằng anh lại công khai tiếp cận tận cửa sớm như vậy, còn kéo cô vào khách sạn bên kia đường.

Cốc Ngữ cố gắng kêu cứu về phía bên kia đường nhưng bị hắn bịt miệng, bế vào phòng khách sạn rồi quăng xuống đất, đánh, tát cô.

Một cái tát này hắn đã muốn đánh từ rất lâu, ngày đêm trong mộng đều muốn gϊếŧ cô!

Cốc Ngữ che mặt gào thét không thành tiếng, nằm trên thảm khóc nức nở.

"Em có biết tại sao tôi tát em không?"

Hắn tiến lên hai bước ngồi xổm xuống trước mặt cô, Kỳ Liên Hàng ngạo nghễ liếʍ hàm răng, cởϊ áσ sơ mi và áo khoác, cuộn lại ném mạnh xuống đất, bóp cổ cô, chân dài bước đến cạnh cô, đem cánh tay cô vặn ngược.

"A a a!"

Cốc Ngữ hoảng sợ kêu lên, Kỳ Liên Hàng cười lạnh buông tay.

"Cùng học chung trường với thằng đó vui không? Cùng nó kết giao, còn vui hơn là ở bên tôi? Lá gan của em ngày càng lớn, em quên trên lưng em còn khắc tên của ai sao? Hả?"

Tiếng gầm thét chói tai, cả người Kỳ Liên Hàng giận run.

Nếu không phải ông già ép hiệu trưởng gài bẫy hắn, nếu không đã sớm bắt cô về từ lâu rồi, còn phải dạy dỗ lại! Không ngờ lại tới chậm, bị thằng kia hớt tay trên.

"Nó chạm vào em chưa, nói!"

"Không có, hức... không có."

"Muốn đi thuê phòng bên ngoài, là muốn chơi nhau, phải không?"

Cô chưa kịp nói thì Kỳ Liên Hàng đã lôi kéo cánh tay cô, tát mạnh vào bên má trái của cô, hai bên sưng đỏ rất cân xứng. Cốc Ngữ nằm dưới đất khóc vì sợ hãi, điên cuồng vùng vẫy đá vào chân hắn. Tiếng khóc từ cổ họng phát ra đau đến quặn thắt!

"Đưa cho tôi tất cả chứng minh thư, thẻ ngân hàng và điện thoại của em! Hôm nay tôi sẽ không gϊếŧ em."

"Cút đi! Cút đi! Sao anh không chết đi, cút đi!"

Cô lắc đầu và vùng vẫy trong tuyệt vọng, mái tóc bù xù xõa xuống, những giọt nước mắt rơi lã tã, giống như một người điên.

"Mẹ nó!"

Kỳ Liên Hàng trừng mắt bóp cổ cô, bóp chặt đến nỗi cô khóc không phát ra tiếng thì thôi, sắc mặt cô đỏ bừng, vành tai, khắp nơi đều đỏ.

Cốc Ngữ ngạt thở đến trợn mắt, nắm lấy cổ tay hắn, tròng mắt trừng hắn, tuyệt vọng đá hai chân lên không trung, nghẹn ngào giãy giụa, khụ khụ ho khan.