Chương 49

Đây chính là đoạn cốt truyện mà hệ thống vừa nói kia.

Hòa Vi không nói chuyện.

Yến Thần tiếp tục nói: “Vừa rồi anh thấy em cùng một người đàn ông đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, bộ dáng thực thân mật…”

Hòa Vi muốn nói, “Liên quan rắm gì tới anh”.

Nhưng mà suy xét đến việc những lời này phát ra, độ hảo cảm của Yến Thần nói không chừng sẽ lập tức tụt xuống, cô vẫn là nên nhịn xuống.

“Hòa Hòa…” Yến Thần dừng vài giây, “Anh ở ban công tầng cao nhất phía bắc bể bơi chờ em.”

Hòa Vi: “…”

Đầu kia Yến Thần căn bản không đợi cô trả lời, đã cắt đứt điện thoại.

Hòa Vi nắm chặt di động, hỏi hệ thống: “Là đoạn này trong cốt truyện đi?”

“Là nó, đúng vậy.”

Hệ thống tiếp tục nói: “Túc, ký chủ, chủ hệ thống cưỡng chế tôi cả đêm không được nhắc nhở, cô, cô bảo trọng nha!”

Vừa dứt lời, “Tích” một tiếng, bên tai lại không có thanh âm ngây ngốc của máy móc nữa.

Hòa Vi dừng bước chân lại, nghĩ đến câu nói kia hệ thống “lựa chọn của cô sẽ ảnh hưởng đến độ hảo cảm của Yến Thần”, cắn chặt răng, không thể không xoay người hướng ban công bên kia đi qua.

Ban công và bên trong khách sạn thông nhau bởi cánh cửa khắc hoa màu trắng, Hòa Vi nhớ tới khả năng phương hướng của mình, vừa mở cửa ra ngoài, liền lấy di động mở la bàn tìm hướng bắc.

Dù sao cũng là khách sạn năm sao cao cấp, diện tích ban công rất lớn, trang hoàng tinh xảo xinh đẹp, trên lan can có những bóng đèn nhỏ, chiếu sáng cả đường lối từ bên ngoài.

Hòa Vi mặc không nhiều lắm, váy lộ vai, làn váy bay bổng, lúc này là đầu mùa xuân còn chưa được tính là ấm áp, gió đêm thổi qua, cả người cô đều phát lạnh.

Lạnh, cực kỳ lạnh.

Ở bên trong đã mấy tiếng, tới buổi tối giống như lại hạ nhiệt độ.

Đôi tay Hòa Vi ôm cánh tay, một bên xoa xoa một bên dựa theo la bàn hướng phía bắc mà đi.

Mới vừa đi được vài phút, tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa.

Vẫn là Yến Thần.

Hòa Vi hà hơi, nghe: “Alo?”

“Hòa Hòa… Em đã đến rồi sao?”

“Đến.”

Đầu kia yên tĩnh, không giống như là đang ở sảnh ngoài náo nhiệt, dừng vài giây, Yến Thần tựa hồ nhẹ nhàng thở ra: “Anh biết em sẽ đến.”

Hòa Vi: “…”

Ngay sau đó cô còn chưa kịp bước bước tiếp theo, lại nghe Yến Thần nói: “Nhưng mà vừa rồi anh có việc đi trước, đêm nay bên ngoài lạnh quá, Hòa Hòa em nhanh vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Mặt Hòa Vi vô cảm.

Hiện tại mới nhớ tới cô sẽ bị cảm lạnh, sao không nói từ sớm?

“Kia, trước như vậy, đợi anh hết bận sẽ gọi cho em.”

“Đô” một tiếng, ngắt điện thoại.

Hòa Vi hận không thể chặt tên tra nam đáng ghét này thành tám mảnh.

Cô thở dài, sau đó lại tiếp tục thở dài, mới vừa xoay người muốn trở về, tiếng đóng cửa “Kẽo kẹt” vang lên.

Bước chân Hòa Vi cứng đờ, ngay lập tức cảm thấy không thích hợp.

Quả nhiên, vừa giương mắt liền thấy, cửa thông từ hành lang ra ban công đã bị người từ bên trong đóng lại.

Hòa Vi vội chạy tới, “Chờ một chút…”

Người bên trong đâu chịu chờ cô, đem cửa đóng lại, sau đó trực tiếp treo khóa.

Thời điểm Hòa Vi chạy đến gõ vài cái lên cửa, không ai trả lời.

Có vẻ như đây là điểm ngược đầu tiên.

Hòa Vi thở dài, cơ hồ muốn rúc thành một đoàn, lấy di động ra tìm kiếm danh bạ, cô không tìm Trình Nặc, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Diễm.

Điện thoại vang lên vài tiếng, không ai trả lời.

Hòa Vi tiếp tục gọi.

Lần này chỉ vang lên một tiếng, đầu kia nhanh chóng có người nghe máy, Hòa Vi không kịp chờ anh nói chuyện, một hơi nói: “Anh Trình Diễm… em hình như bị người nhốt ở ban công…”

Còn chưa nói xong, di động tút một tiếng, tự động tắt máy.

Được lắm, lần ngược thứ hai nối gót tới.

Hòa Vi thiếu chút nữa muốn đem điện thoại ném trên mặt đất, kết quả nghĩ lại chính mình ăn mặc tiết kiệm một tháng mới mua được, nháy mắt cô bình tĩnh lại.

May mắn cô phản ứng không tính là quá chậm, còn biết trước tiên gọi điện thoại cho Trình Diễm.

Điều buồn bực duy nhất chính là, không biết Trình Diễm có thể nghe hiểu nửa câu kia của cô hay không.

Đêm nay cô cảm thấy đặc biệt lạnh, trên ban công trừ bỏ cô, nửa sinh vật sống đều không thấy.

Hòa Vi giương mắt nhìn quanh một vòng, chú ý tới cách đó không xa có bàn ghế, cô vội ôm cánh tay đi qua, kéo ghế dựa ngồi xuống.

Đứng trên giày cao gót mấy tiếng liền, chân cô bây giờ mềm nhũn.

Cô gần như tự sinh tự diệt mà ở bên ngoài chờ Trình Diễm lại đây, cuối cùng thật sự chống đỡ không được, dứt khoát đem giày cao gót cởi ra ném một bên, khom lưng xoa xoa cẳng chân.

Di động tắt máy, hết pin, không khởi động lại được.

Thậm chí Hòa Vi không biết bây giờ là mấy giờ.

Tên xấu xa Yến Thần, nếu không cho anh ta mấy cái sừng cô thật cảm thấy có lỗi.

Hòa Vi khóe miệng khẽ bĩu, cuối cùng ghé vào trên bàn, đem chính mình rúc thành một đoàn, thế nhưng giữa đêm lạnh cô lại có chút buồn ngủ.