Chương 50

Ý thức của cô dần dần không còn rõ ràng, mơ mơ màng màng mà nghĩ, lần này đại khái cô không thể hoàn thành khảo nghiệm, lại muốn trọng sinh tiếp.

Cũng không biết qua bao lâu,đến khi cô sắp ngủ, giống như nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là rất nhiều tiếng bước chân.

Hòa Vi chớp chớp mắt, chờ đến khi tiếng bước chân vang lên bên tai càng thêm rõ ràng, cô mới thanh tỉnh chút.

Giây tiếp theo, người nọ khoác áo tây mang theo nhiệt độ cơ thể lên vai cô.

Hòa Vi không tự giác mà rụt bả vai, lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nghiêng đầu vừa mở mắt liền nhìn thấy, người nọ ngược sáng mà đứng, biểu tình trên mặt không rõ, ngũ quan thậm chí ở trong mắt cô đều mơ hồ.

Nhưng mà trong giây phút này, cô lại cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng anh tuấn, quả thực chính là anh hùng của cô.

Sau đó anh hùng mở miệng, thanh âm thật trầm, cảm xúc không rõ: “Mang giày cao gót, còn có thời gian chạy tới ban công, Hòa Vi, em hôm nay không ngoan một chút nào.”

Xác thực mà nói, cô vẫn luôn không ngoan.

Chẳng qua hôm nay đặc biệt không ngoan mà thôi.

Hòa Vi: “…”

Cô cảm thấy giọng nói người này nghe quen tai.

Nhưng mà bị gió lạnh thổi hồi lâu, đầu óc cô cũng có chút không thanh tỉnh, chỉ cảm thấy thanh âm này như là lửa cháy trong mùa đông, lại như là trong trời tuyết đưa một chậu than, cả trái tim cô đều mềm xuống, nước mắt trong hốc mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Không chút khoa trương mà nói, tại loại thời điểm này, người đàn ông trước mặt chính là cọng rơm cuối cùng có thể cứu mạng cô.

Hòa Vi hít hít cái mũi, vừa muốn đứng dậy, lại bị người nọ ấn bả vai một lần nữa ngồi trở về.

Cô giương mắt, hốc mắt có hơi nước bốc lên.

Người đàn ông ngồi xổm xuống dưới chân cô, khoảng cách rút ngắn, Hòa Vi hoàn toàn thấy rõ mặt anh.

Người nọ mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Đừng khóc.”

Khóe mắt cô gái nhỏ đỏ lên, chóp mũi cũng hồng, nhìn càng thêm yếu đuối động lòng người, hầu kết Yến Hoài khẽ động: “Tôi nghĩ muốn——”

Hòa Vi hoàn toàn ngơ ngẩn, giây tiếp theo, người đàn ông kề sát vào bên tai cô, thấp giọng nói: “Hôn em.”

Không chỉ muốn hôn cô.

Anh còn tưởng tượng cảnh mình nằm trên cơ thể cô.

Thương trường như chiến trường lời này nói không sai, khi bàn chuyện công việc trên bàn cơm đều sẽ tận dụng mọi thứ, an bài các loại loại hình mỹ nữ.

Đàn ông khi uống nhiều rượu phía dưới khó tránh khỏi sẽ nhất thời xúc động.

Nhưng mà từ trước đến nay anh đều tiết chế rất tốt, trên bàn ăn không cho phép xuất hiện việc không đứng đắn liên quan đến phụ nữ.

Trước đó cũng có công ty cố ý nhét phụ nữ vào bên người anh khi đang bàn bạc chuyện hợp đồng, ngày đó Yến Hoài một câu cũng không nói, sau khi bữa tiệc đó kết thúc, anh trực tiếp kí hợp đồng với công ty đối thủ một mất một còn của công ty nọ.

Trước giờ anh làm việc không thích người khác nhắc nhở, gọn gàng dứt khoát, khiến cho đối phương trở tay không kịp.

Sau khi chuyện này truyền đi, mỗi bữa tiệc có mặt anh đều không xuất hiện phụ nữ.

Thời gian lâu dần, Yến Hoài cũng bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không thật sự không có nhu cầu.

Trình Diễm đã từng nói qua không chỉ một hai lần, anh đều lười để ý.

Sau lại gặp phải Hòa Vi, Yến Hoài mới biết được, kỳ thật anh cũng có nhu cầu.

Anh đối với Hòa Vi có nhu cầu vô cùng mãnh liệt.

Cho nên khi lần đầu tiên nhìn thấy Hòa Vi, anh liền mơ thấy cùng cô làm loại chuyện này, trong khi cô vẫn là bạn gái em trai mình.

Yến Hoài cũng cảm thấy đạo đức của mình có chút vấn đề, nhưng anh khống chế không được.

Sau đó khi Hòa Vi ở phim trường quần áo suýt rơi xuống.

Yến Hoài nhìn rõ ràng nốt ruồi trên ngực cô, cùng với người phụ nữ trong mộng hoàn toàn trùng khớp, ái muội, quyến rũ.

Anh càng thêm xao động,

Thời điểm giúp cô cài cúc, anh tưởng tượng một ngày nào đó, anh muốn đem quần áo trên người Hòa Vi từng cái cởi ra, ngày đó Yến Hoài rời khỏi phim trường, cơ hồ là phi hết tốc độ về nhà, tắm nước lạnh dập tắt lửa.

Ban đầu Yến Hoài chú ý tới Hòa Vi là vì một nguyên nhân vô cùng đơn giản, đó là bắt đầu từ ham muốn nguyên thủy nhất, anh muốn nhìn cô ở dưới thân mình trằn trọc thừa hoan, cũng muốn nhìn cô dịu dàng kiều diễm mà khóc lóc nói “Không cần”.

Anh nghĩ muốn đem một màn trong mộng, đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà hoàn thành.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hòa Vi, anh liền muốn cô.

Cũng chỉ muốn cô.

Cho nên khi Trình Diễm hỏi anh có muốn trút giận thay Hòa Vi hay không, Yến Hoài không chút do dự liền cự tuyệt.

Một con tiểu bạch thỏ mà thôi.

Anh không phải trẻ vị thành niên, hiểu được khắc chế xúc động của chính mình.

Nhưng mà số lần gặp càng nhiều, anh phát hiện Hòa Vi căn bản là không phải tiểu bạch thỏ đơn thuần vô hại, cô rất hay thay đổi, tùy thời có thể vươn móng vuốt mèo của mình lên.