Chương 22 (16+)

* Chú thích: Xin lỗi mọi người trước vì trong quá trình viết mình không biết đổi ngôi nói chuyện cho 2 nhân vật nữ như thế nào nên cùng dùng từ "cô", có chút rối. Nhưng trước khi dùng từ "cô" mình luôn nhắc đến tên nhân vật người đó trước nên sẽ không quá khó hiểu đâu. Mong mọi người thông cảm nha, cảm ơn :)

Sau tiếng chuông tan học, lớp Thẫm An Nhiên bị giáo viên giữ lại trễ hơn, nên khi cô đi đến lớp của cậu thì đã không thấy ai nữa. Cô nghĩ là cậu đi lấy xe trước, nên nhanh chân đi về phía bãi xe. Đi qua một khúc quanh hành lang, chợt thấy Hàn Dực đang đứng cùng Phạm Hy Hy, tay cô còn đang nắm lấy ống tay áo của cậu, vì muốn nghe họ nói gì, nên Thẫm An Nhiên đứng nép vào một bức tường cách đó không xa.

- Hàn Dực! Sao cậu cứ luôn lạnh lùng với mình a!? Lúc nhỏ cậu cũng hay nói chuyện với mình mà - Phạm Hy Hy nũng nịu nói, tay nắm lấy áo cậu lắc nhẹ tỏ vẻ đáng yêu.

- Đó là chuyện lúc nhỏ rồi, tớ cũng không còn nhớ nữa! - cậu thờ ơ nói. Lúc nhỏ vì cả hai gia đình có quen biết, nên Phạm Hy Hy cũng hay qua nhà cậu chơi, đôi lúc không muốn tỏ ra bất lịch sự, nên cậu cũng nói chuyện với cô vài câu, không nghĩ lạ khiến cô đeo bám đến bây giờ.

- Đừng vậy mà.. người ta đã vì cậu mà đổi nguyện vọng đó, đã khiến ba mẹ mắng một trận a!

- Tớ cũng đâu bảo cậu làm thế!

- Thì.. thì cậu cũng biết là do mình vì cậu nên mới cãi lời ba mẹ mà, vì mình thích cậu, vẫn luôn luôn thích cậu! - Phạm Hy Hy thẳng thắn thở lộ. Cô đã thích Hàn Dực từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ, tuy đã từng bị cậu từ chối, nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc. Dù sao lúc trước có thể do là con nít, nên cậu không xem trọng lời thổ lộ của cô, giờ cô đã thành một thiếu nữ, cậu chắc là sẽ nghĩ khác đi!

Lý do Phạm Hy Hy kiên trì như vậy một phần là vì tự tin về tướng mạo của mình, cô đã không còn là đứa nhóc ngây thơ lúc trước nữa. Cô lớn lên cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt ưa nhìn, làn da trắng trẻo, đường cong cơ thể cũng rất thu hút. Có nhiều nam sinh ngỏ ý muốn làm quen nhưng đều bị cô từ chối.

Hàn Dực bắt đầu mất kiên nhẫn khi phải đứng nghe Phạm Hy Hy kể lể, đang muốn bỏ đi thì liếc thấy cái đầu nhỏ lấp ló đằng xa, chợt nghĩ ra một ý định.

- Vậy.. cậu nói thử vì sao cậu lại thích tớ!? - Hàn Dực hỏi ngược lại Phạm Hy Hy, mắt cũng nhìn thẳng vào cô, có chút lạnh lùng lại như có chút hứng thú.

Phạm Hy Hy nghe Hàn Dực hỏi, mặt lộ vẻ vui mừng vì trước giờ toàn là cô nói cậu đáp, hơn thế là câu hỏi của cậu như thể cậu cũng có ý với cô. Cô đứng thẳng người, ngực ưỡn cao càng phô ra đường cong cơ thể, mắt chớp nhè nhẹ tạo vẻ mị hoặc, từ từ bước sát tới gần cậu, tay cũng to gan vòng ra sau gáy, đặt lên vai cậu.

- Cậu không thấy chúng ta rất xứng đôi sao!? Rất thích hợp làm người yêu sao!? - Phạm Hy Hy tươi cười nói, mặt tràn vẻ tự tin.

- Thật sao!? Xứng đôi như thế nào!? - Hàn Dực vẫn đứng bất động trả lời cô, không có bất kì cử chỉ thân mật nào, nhưng lại không đẩy Phạm Hy Hy, cứ để mặc tay cô quàng trên vai mình. Mắt thì như vô tình liếc sang khuôn mặt nhỏ bé đang dần tức giận ở sau bức tường kia.

- Thì là.. gia đình chúng ta có quen biết, ba mẹ cậu cũng rất thích mình.. còn có thành tích của hai chúng ta đều rất tốt, sau này đều có thể cùng học chung một trường đại học danh tiếng.. hơn hết là ngoại hình của chúng ta lại rất xứng, cậu không thấy sao!? - Phạm Hy Hy vừa nói, người cũng dần ép sát lại, mặt từ từ tiến gần đến mặt cậu, mắt khép hờ, như muốn làm điều gì đó..

Đang trong lúc tưởng như hai người sắp hôn nhau, chợt một giọng hét vang lên.

- Hàn Dực! - Thẫm An Nhiên cuối cùng nhìn không được, nghe không nỗi nữa, từ sau bức tường đi nhanh về phía hai người, miệng thì hét lớn tên cậu, nghe ra đậm mùi thuốc súng.

- Phạm Hy Hy nghe tiếng hét thì giật mình, vội buông tay ra khỏi vai Hàn Dực, đứng sang một bên, mắt nhìn thấy là Thẫm An Nhiên thì hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ như không có gì. Cô không cần vội, dù sao Hàn Dực cũng không từ chối sự thân mật vừa rồi, nghĩa là cậu cũng có ý với cô, cô mỉm cười có chút đắc ý.

- Nhiên, có chuyện gì? - Hàn Dực bình thản hỏi cô, không hề tỏ vẻ xấu hổ vì bị cô bắt gặp.

- Cậu... tớ...! À.. tớ vừa tới lớp cậu, cô giáo nói cậu để quên sách vở, bảo cậu về lớp lấy! - vì tức giận khi thấy hành động thân mật vừa rồi nên cô không suy nghĩ gì thì vội hét lớn tên cậu, quên luôn lý do bản thân đang tìm Hàn Dực để cùng ra về.

- Nhiên! Giáo viên hôm nay của tớ là "thầy", không phải "cô"!

- Vậy.. vậy à! Vậy cũng phải về lớp học đi chứ, còn đứng đây làm gì!? Học sinh giỏi mà lại trốn tiết à!? - bị cậu bắt bẻ cô có chút xấu hổ, vội tìm lý do khác.

- An Nhiên! Giờ là giờ tan học a! - Phạm Hy Hy ở một bên nín cười nói, cô thấy Thẫm An Nhiên bối rối thì có chút hả hê.

Thẫm An Nhiên càng thêm xấu hổ, nhìn qua Hàn Dực cũng thấy cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý thì càng khiến cô muốn tìm lỗ để chui. Cô bây giờ trông giống như con kỳ đà, đang cố gắng mà phá hoại chuyện tốt của người ta vậy.

Nhưng, mặc kệ, cô lại càng không thích Hàn Dực ở bên Phạm Hy Hy thêm một giây nào nữa. Thế là mặc cho hai người đang nhìn cô bằng con mắt kì lạ, cô nắm lấy một cánh tay Hàn Dực kéo đi, bỏ lại Phạm Hy Hy trơ mắt không kịp nói gì đứng yên tại chỗ. Cô xấu hổ bước đi thật nhanh nên không kịp thấy cái cười nhếch mép trên môi Hàn Dực.

----------------

Thẫm An Nhiên kéo Hàn Dực ra sân sau, chỗ lúc sáng mà cậu dẫn cô đến. Khi thấy xung quanh không có người, cô mới dừng lại, không đợi Hàn Dực nói gì, cô vội đẩy mạnh cậu vào bức tường sau lưng, tay nắm lấy vạt áo trước ngực cậu, chân nhón cao rồi phủ môi mình áp lên môi cậu, ngăn chặn mọi lời giải thích.

Cô không có kinh nghiệm, cô hôn chỉ để biểu lộ sự tức giận của mình. Cứ nghĩ đến hình ảnh thân mật vừa rồi, tư thế áp sát vào nhau của cậu cùng Phạm Hy Hy, cô càng thêm tức giận, môi cũng ra sức mà ghì chặt vào môi cậu, cố ý làm cho cậu thở không thông. Đó không phải là hôn, chỉ là cái áp môi đầy mạnh bạo.

Tuy vậy Hàn Dực lại không đẩy cô ra, môi còn mang theo ý cười mặc cho cô chà đạp. Đến lúc thấy người cô có chút run rẩy vì phải nhón chân quá lâu, tay cậu mới nhẹ nhàng đặt lên vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô áp sát vào ngực mình, tay cô cũng theo đó mà đặt lên vai cậu, giảm bớt phần khó khăn cho cô. Vì hành động bất ngờ của cậu, Thẫm An Nhiên có chút giật mình, môi hơi hé ra thì đột nhiên có gì đó nhanh chóng xông vào.

Hàn Dực đưa lưỡi vào miệng cô, lục lọi, tìm kiếm lưỡi của cô để vui đùa, thực hiện một nụ hôn đúng chuẩn kiểu Pháp. Hôm nay là lần đầu tiên cậu hôn, lại cũng là lần đầu tiên hôn mãnh liệt như vậy, lúc đầu không biết phải làm gì, chỉ là khi thấy dáng vẻ giận dỗi đến đỏ mặt của cô, cảm thấy rất đáng yêu nên mới muốn nếm thử hương vị của cô, nhắm nháp cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho, trêu ghẹo cô càng nhiều hơn nữa.

Thẫm An Nhiên để mặc cho lưỡi của Hàn Dực vui đùa trong miệng của mình, tuy không đáp trả nhưng vẫn là thuận theo để cậu đùa giỡn. Một tay trên eo của cô bỗng dời ra sau lưng, vuốt ve từ trên xuống dưới khiến cô có chút không tự nhiên nhưng lại có chút tê dại, như có một dòng điện chạy khắp cơ thể, làm cô trở nên mơ màng.

Hôn một lúc lâu, sờ cũng đủ rồi, cảm thấy cô bắt đầu khó thở, Hàn Dực mới tiếc nuối dời môi đi, nhưng tay vẫn ôm lấy vòng eo kia để cô dựa sát vào cậu, hai người vẫn giữ nguyên tư thế kề sát thân mật.