Chương 23 (16+)

- Nhiên.. cậu cần đi học bơi! - Hàn Dực tay vẫn ôm eo cô, mắt vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ như quả mận trước mặt nhưng lại nói ra một câu khiến Thẫm An Nhiên đang còn mơ màng có chút khó hiểu.

- !!!???

- Vì tớ còn muốn hôn lâu một chút, nhưng sợ cậu ngạt chết! - cậu cười trêu chọc.

- Gì chứ... ai nói sẽ cho cậu hôn! - cô cúi đầu che đi khuôn mặt nóng đến sắp bóc khói.

- Sao lại không cho? - Hàn Dực dụ dỗ hỏi, cậu không nghĩ là cô ghét bị cậu hôn vì vừa rồi trông cô rất hưởng thụ mà.

- Cậu.. cậu gặp ai cũng hôn.. tớ mới không cần! - cô vừa nhắc thì lại nghĩ đến việc Hàn Dực sém chút đã hôn Phạm Hy Hy, nếu cô không chạy tới phá hỏng thì bây giờ người cậu ôm không phải là cô đi, càng nghỉ càng cảm thấy bực tức, mặt cô cũng trở nên vặn vẹo.

- Không được nói lung tung, không phải ai tớ cũng cho hôn, càng không phải ai mới được tớ hôn! - Hàn Dực nghiêm giọng nói, rất nghiêm túc phủ nhận lời buộc tội của cô, không thể để cô suy đoán bậy bạ làm hủy đi danh dự của cậu.

- Lừa gạt! Lúc nãy rõ ràng tớ đã thấy...! - cô bậm môi không tin lời cậu nói.

- Cậu thấy gì?

- Thì.. thì thấy Phạm Hy Hy quàng tay lên vai cậu, còn.. còn ép sát vào người cậu, môi cũng sắp hôn lên rồi!

- Vậy cậu đã thấy tớ hôn cậu ấy chưa?

- Thì..chưa, nhưng.. nhưng mà cậu cũng không đẩy cậu ấy ra a! - nói đến đây cô lại càng tức giận. Trước giờ Thẫm An Nhiên luôn chắc chắn Hàn Dực không thích Phạm Hy Hy, nên dù cô ta có ở trước mặt cô tỏ vẻ thân mật gì với cậu, cô cũng không bận tâm.. nhưng hôm nay rõ ràng là khác, Hàn Dực dường như có hứng thú với cô ta, nên mới cho phép cô ta dựa sát thân mật như vậy.

- Vì tớ cố ý! - Hàn Dực cười đến vui vẻ, thẳng thắn thừa nhận mục đích của mình.

- Tại sao!!?

- Vì tớ đã thấy có một người vừa ngốc nghếch, vừa bất lịch sự đứng nghe lén chuyện của tớ, nên tớ mới dụ người đó ra!

- Đừng đem tớ làm cái cớ! Rõ ràng là cậu có mờ ám với Phạm Hy Hy! Buổi trưa còn làm mặt lạnh với tớ!

- Tớ thật sự không có gì với cậu ấy! Haizz.. nói sao cho cậu hiểu đây! Vì buổi sáng cậu nói không thích được tớ hôn.. tớ có chút tức giận nên mới không muốn nói chuyện. Giờ ra về tớ đang đợi cậu thì Phạm Hy Hy nói có chuyện cần giúp nên mới kéo tớ ra chỗ đó, tớ căn bản không nghe cậu ấy nói gì, đang muốn bỏ đi thì thấy cậu lấp ló nghe lén.. nên mới cố ý tỏ vẻ hứng thú. Dù cậu nhát gan không chịu đi ra, tớ vẫn sẽ không hôn cậu ấy.. tớ mới không tùy tiện như vậy!

Hàn Dực càng nói thì vẻ mặt càng nghiêm túc, giọng cũng rất cứng rắn không một chút ấp úng nên làm cho Thẫm An Nhiên từ nghi ngờ chuyển sang mơ hồ, rồi dần sáng tỏ.

- Nếu tớ có mờ ám với cậu ta thì đã không hôn cậu như vừa rồi, cậu nghĩ tớ là người như thế nào!!? - câu nói có chút đe dọa này chính thức phá vỡ phòng tuyến của Thẫm An Nhiên, bức cô trở thành kẻ vừa đi nghe lén chuyện của cậu mà còn nghĩ cậu thành kẻ tùy tiện, bừa bãi.

- Tớ.. xin lỗi!

- Dạo này cậu làm sai thật nhiều.. tớ không biết sẽ còn nhận thêm bao nhiêu lời xin lỗi nữa đây!!?

- Sẽ.. sẽ không như vậy nữa mà! - cô bĩu môi, chu chu cái miệng nhỏ xinh đưa ra lời hứa hẹn.

Hàn Dực thấy đôi môi còn chút ướŧ áŧ sau nụ hôn vừa rồi cứ chu chu ra như khıêυ khí©h thì lòng lại ngứa ngáy, không tự chủ được nên tay lại dùng sức kéo cô về phía mình, môi áp lên, một lần nữa đưa lưỡi vào miệng cô chơi đùa.

- Ưummm! - cô bất ngờ hô lên một tiếng không trọn vẹn.

Vì đã có kinh nghiệm lần đầu nên cô cũng không quá mức phản kháng, chỉ có chút bất ngờ nên tay đặt lên ngực cậu, đấm từng đấm nhỏ tỏ vẻ kháng nghị. Hàn Dực không quá dùng sức như lần đầu tiên, nhưng vẫn có chút gấp gáp vì thiếu kinh nghiệm, lưỡi cậu đưa sâu vào miệng cô, đưa hết nước bọt của cô truyền qua miệng mình rồi nuốt xuống, xem như đó là một loại giải khát ngon miệng. Sau đó lưỡi cậu lại đi trêu chọc cái lưỡi nhàn rỗi của cô, dụ dỗ cô đưa lưỡi qua miệng của cậu để cậu liếʍ mυ"ŧ, đùa giỡn.

Thẫm An Nhiên mờ mịt, lúc đầu đôi chân mày có chút nhíu lại vì cảm giác lạ lẫm trong miệng nhưng dần dần cũng buông lõng ra, cứ thế mà hùa theo động tác của cậu, hai cái lưỡi quấn quýt không rời.

Hai tay của Hàn Dực cũng không nhàn rỗi, ở trên cái eo nhỏ nhắn của cô mà xoa loạn. Vì đồng phục của cô là áo ở ngoài váy, nên tay cậu cũng thuận thế mà len vào tiếp xúc với làn da mịn màng, lâu lâu ngón tay cái lại như vô tình sờ nhẹ qua cái rốn nhỏ, làm cho cô có chút nhột đến giật bắn người, thế là chọc cho Hàn Dực cười nhạo. Thẫm An Nhiên không muốn một mình chịu thiệt thòi, nên cũng học theo Hàn Dực, cái lưỡi nhỏ xinh cũng dụ dỗ lưỡi cậu tiến vào khoang miệng của mình, rồi ra sức mà hút. Nếu Hàn Dực là nhẹ nhàng, thì cô chính là dùng hết sức mình mà hút, cố ý làm cho Hàn Dực ăn đau để trả thù.

Hàn Dực không vì thế mà chịu thua, tay vẫn chu du ở eo của cô, mơn trớn, vuốt ve làn da của cô làm cho cô run rẩy, để không còn sức mà hút đau lưỡi của cậu nữa. Một màn tranh đấu vô hình kịch liệt diễn ra.

Dừng lại nụ hôn, Hàn Dực không lập tức rời đi mà dời môi sang tai trái của cô, xuyên qua làn tóc mà gặm cắn dái tai cô.

- Ưmm! Đừng... Dực! Nhột quá! - cô hơi nghiêng đầu có chút né tránh làm nũng nhưng cũng không đẩy cậu ra.

- Nhiên! Vừa rồi cậu rất hưởng thụ nha! - cậu vừa nói, môi cũng truy đuổi theo tai cô mà thổi khí, làm cho cô càng tê dại.

- Ai nói! Tớ mới không có!

- Thật sao!!?? - giọng cậu trầm khàn hỏi như không.

Không biết do xấu hổ vì câu hỏi của cậu hay bị nhột vì cậu cứ mυ"ŧ mát dái tai của cô nên cô đã lấy lại ý thức mà đẩy nhẹ cậu ra, giải thoát cái eo bị xoa đến tê rần của mình khỏi ma trảo của cậu.

- Thật.. thật! Cậu hôn thật tệ! Tớ mới không có hưởng thụ! - cô trợn mắt mà nói dối, tìm cái cớ che lấp sự xấu hổ của mình.

Hàn Dực không tức giận vì câu nói chê bai của cô, tay đặt lên cái đầu nhỏ xoa nhẹ, cười như có như không nói:

- Nhiên.. yên tâm! Chúng ta sẽ mỗi ngày luyện tập, sẽ nhanh chóng tiến bộ để không làm cậu thất vọng, được không!?

- A!? Nhưng...

- Ngoan! Không cho phép cự tuyệt! Nếu cậu nghe lời, mỗi ngày tớ sẽ mua đồ ăn trưa cho cậu, cậu có thể tiết kiệm tiền mua thứ mình thích, có phải rất tốt không?

Hàn Dực biết từ khi lên cấp III, cô cũng như các bạn nữ cùng trang lứa, đôi khi rất thích mua đồ mỹ phẫm hay quần áo mới nhưng cô luôn tiêu tiền vào việc ăn uống, không tiết kiệm được bao nhiêu, vì thế Hàn Dực đã dùng cách này mà dụ dỗ cô.

Thẫm An Nhiên nghe xong thì mắt sáng rực, quả thật cô cùng Vỹ Yên đang muốn mua một ít mỹ phẫm, dù sao cô cũng là con gái, có xinh đẹp bao nhiêu thì vẫn muốn học đòi trang điểm như các bạn cùng lứa, nhưng tiền tiết kiệm của cô lại không nhiều, càng không muốn xin tiền mẹ Thẫm, nên khi nghe lời dụ dỗ của Hàn Dực thì có chút động tâm.

Quan trọng hơn là cô không ghét việc Hàn Dực hôn mình, nụ hôn của cậu không giống với nụ hôn của ba mẹ Thẫm. Lúc nhỏ ba mẹ cũng từng hôn miệng cô nhưng nụ hôn của Hàn Dực rất khác, có chút ướŧ áŧ, có chút mạnh bạo, lại có chút kí©h thí©ɧ... làm cho cô ngượng ngùng, lạ lẫm nhưng cũng có chút ngọt ngào.

Không biết có bị mê hoặc bởi lời dụ dỗ của Hàn Dực không, Thẫm An Nhiên cứ thế mà mơ mơ màng màng cùng cậu về nhà, cả đêm không ngừng nghĩ đến nụ hôn của cậu, tim cứ đập mạnh không ngừng.