Chương 21

Hàn Dực kéo Thẫm An Nhiên ra sân sau trường, rất ít người qua lại, cô và cậu dừng tại một góc cây lớn nằm khuất sau một khúc quanh.

- Dực.. cậu làm gì!? Tớ đi theo cậu thật mệt a! - cô vừa được ngừng lại thì nhanh chóng kêu ca. Trước đó thì bị bỏ lơ, bây giờ thì bị lôi đi mạnh bạo như thế, khiến cô có phần khó chịu.

- Một là tranh cãi với tớ nói sẽ thi vào trường khác, hai là lén lút ôn tập thi vào Khang Vực mà không cho tớ biết, tớ có nên khen cậu diễn xuất giỏi hay không!? - cậu nhíu mày tỏ vẻ nguy hiểm.

- À..thì.. thì lúc đầu thật sự tớ nghĩ thi vào Thuận Kiều, trình độ tớ không tốt nên không thể thi đậu vào Khang Vực a!

- Vậy sao cuối cùng lại thay đổi???

- Tại.. tại tớ biết cậu đã bỏ qua cơ hội học trường Hoa Khai để thi vào Khang Vực với tớ... nên tớ mới cố gắng thử xem, không ngờ lại đậu... - cô ngập ngừng giải thích.

- Hừ.. vậy mà có người trước đó không tin tớ, cứ khăng khăng là mình không làm được! - cậu mỉa mai nói.

- Được rồi.. tớ biết sai rồi! Là tớ chưa cố gắng mà đã dễ dàng bỏ cuộc, lại còn to tiếng với cậu, cho tớ xin lỗi được không? - cô nũng nịu nài nỉ cậu.

- Hừmmm, vậy cậu định chuộc lỗi bằng cách gì!? - mắt cậu tinh ranh nhìn cô, như có mưu đồ gì đó.

- Thì tớ đã thi đậu vào Khang Vực rồi đó, cậu còn muốn gì a!?

- Cái đó là tốt cho cậu, liên quan gì tớ!

- Vậy.. vậy tớ phải làm gì!?

Cô ngước lên nhìn cậu, chưa nghe được câu trả lời thì đã cảm thấy trên eo mình có bàn tay đặt lên, sau cổ cũng có bàn tay ghì lại, khuôn mặt Hàn Dực đột ngột phóng đại lên nhiều lần, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp. Cô không phản ứng kịp nên vẫn mở to mắt nhìn cậu cưỡng hôn mình. Lúc đầu cô cảm thấy xấu hổ, tay ra sức ở trước ngực cậu đẩy ra, cô càng đẩy thì bàn tay trên eo và cổ của cô cũng dùng sức lớn hơn mà ghì chặt cô lại, khiến cô càng áp sát vào lòng ngực cậu. Cậu hôn một lúc cảm giác lạ lạ, mở mắt ra bắt gặp ánh mắt có chút khó hiểu cùng ngại ngùng của cô, động tác cũng không dừng lại, lời nói từ cổ họng phát ra truyền đến trên môi của hai người:

- Ngoan.. nhắm mắt lại! - cậu cười có chút đắc ý dụ dỗ cô.

Không biết vì sao cô lại nghe lời mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại, động tác đẩy ra trên ngực cậu cũng có phần giảm sức, chỉ là vẫn đặt ở đó để ngăn cách hai lòng ngực chạm vào nhau. Hàn Dực lại tiếp tục công việc gặm cắn bờ môi cô, đây là lần đầu tiên hôn môi của cả hai người, cậu cũng không biết phải làm sao, chỉ cố gắng học theo động tác của diễn viên trong phim mà mình từng xem. Cậu mυ"ŧ mác, mơn trớn bờ môi mềm mại của cô, day dưa một lúc lâu mới dừng lại.

Vì hôn có chút lâu nên cả hai đều thở không thông, vừa dừng lại cậu tựa trán vào trán cô, cả hai nhìn nhau từ từ lấy lại nhịp thở.

- Đây là chuộc lỗi, cũng bù cho những nụ hôn mà cậu thiếu tớ cả mùa hè vừa rồi! - cậu cười vui vẻ nhìn cô nói.

- "..."

- Có thấy tức giận không? - cậu hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất, rất muốn biết cảm giác của cô.

- *Lắc đầu* - Tuy có bất ngờ nên có chút kháng cự lúc đầu nhưng cô cũng không cảm thấy ghét nụ hôn vừa rồi.

- Có thấy ghê tởm không?

- *Lắc đầu*

- Có muốn tớ làm như vậy nữa không?

- *Lắc đầu*

Cái lắc đầu nhanh chóng của cô khiến mặt cậu đột nhiên cứng ngắt, mắt cũng thoát vẻ mất mát cùng thất vọng.

Thật lòng là cô không cố ý, chỉ là lắc đầu theo quán tính theo những câu trước, thực tế không nghe kỹ câu hỏi. Nhìn thấy mặt cậu lộ vẻ không vui, rất muốn trả lời lại, nhưng cô lại xấu hổ. Nếu nói "muốn" thì chẳng khác nào mình rất tùy tiện đi.. mới bị người cưỡng hôn một lần lại còn nói muốn nhiều hơn nữa.

- Không.. biết! Tớ.. tớ không biết! Tớ về lớp trước đây! - cô hơi xấu hổ giãy ra khỏi sự kiềm kẹp của hai tay cậu rồi chạy về lớp, thôi thì cứ thoát khỏi tình trạng ngượng ngùng này trước rồi tính.

Hàn Dực vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng của cô, mặt thì càng ngày càng thâm trầm, có chút tức giận cùng bất đắc dĩ.

Vì hôm nay là ngày đầu khai giảng nên cho dù đã hết tiết học chính thức, giáo viên vẫn yêu cầu học sinh ở lại thêm để giao lưu cùng giới thiệu sơ lược về nội quy và tiểu sử của Khang Vực. Trước lúc đó thì học sinh được nghỉ giải lao, Thẫm An Nhiên dự định qua lớp của Hàn Dực, một là muốn cùng cậu xuống căng-tin trường ăn chút gì đó, hai là xem thái độ của cậu sau hành động của cô lúc nãy. Đi gần đến lớp cậu, cô đã thấy rõ bóng dáng cao nổi trội quen thuộc, nhưng đứng kế bên Hàn Dực là một nữ sinh, dáng vẻ trong có chút quen mắt.

- Chào, An Nhiên! Không nghĩ cậu cũng thi vào Khang Vực đó! - đó là giọng nói của Phạm Hy Hy, cô bạn học cũ "rất thân" của hai người. Trước đó không nghe cô ta nói sẽ thi vào Khang Bực vì thành tích của cô ta cũng tương đối tốt, thi vào một trường có tiếng hơn là chuyện dễ dàng,. Bây giờ bắt gặp, bạn học Thẫm có chút bất ngờ.

- À ừ.. mình cũng phải cố sức mới thi vào được. Cậu.. học lớp nào thế!? Trước đó cũng không nghe cậu nói sẽ thi vào Khang Vực đi!?

- Ừm.. vì mình nghe cô chú Hàn bảo Hàn Dực chọn Khang Vực, nên mình đã đổi nguyện vọng, dù sao học sinh giỏi như bọn mình học trường nào cũng giống nhau, cậu nói có phải không!?

- Ừ.. cũng đúng! - Thẫm An Nhiên hơi mất tự nhiên trả lời, lòng có chút tự ti, nhìn qua phía Hàn Dực chỉ thấy cậu nãy giờ vẫn thơ ơ đứng nghe hai người trò chuyện, mắt thì thảnh thơi ngắm nhìn xung quanh sân trường.

- À quên nói với cậu, mình học chung lớp với Hàn Dực a! - Phạm Hy Hy tươi cười nói, mắt còn có chút đắc ý.

- Vậy à.. vậy cũng tốt quá nhỉ - cô gượng gạo cười.

- Hay chúng ta xuống căng-tin ăn chút gì đó đi! - Phạm Hy Hy vui vẻ đề nghị.

- Cũng được.. - cô hơi ngập ngừng nhìn qua cậu.

Hàn Dực tỏ vẻ thờ ơ, chỉ gật đầu nhẹ rồi sải bước đi về phía căng-tin trường, hai cô gái phía sau cũng nhanh chóng đi theo.

Sau khi mua đồ ăn xong, cả ba người chọn một bàn trống trong góc ngồi xuống. Từ lúc ở lớp đến giờ, tuy Hàn Dực vẫn chọn mua những món cô thích, cũng giúp cô gấp ra những thứ cô không ăn, nhường đồ ăn trong dĩa mình cho cô, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặt không lên tiếng. Cô cũng không biết nên bắt chuyện với cậu như thế nào sau sự kiện lúc sáng, nên cũng câu được câu không nói chuyện với Phạm Hy Hy.

- Nhiên Nhiên! - tiếng gọi quen thuộc từ xa thu hút sự chú ý của ba người. Mọi người quay đầu lại nhìn mới biết là bạn học Vỹ Yên.

- Aaa.. Vỹ Yên! Tớ đang cảm thấy lại vì sao không thấy cậu sáng nay a! Rõ ràng tớ nhớ là cậu cũng đăng ký vào Khang Vực mà - cô vui vẻ hơn khi thấy bạn thân đi tới.

- Chào mọi người! À.. là do sáng nay mình dậy muộn, nên lỡ mất tiết đầu.. mình đã xem lớp học, mình học chung với Hàn Dực và Hy Hy a!

Hai người còn lại cũng cười chào hỏi lại Vỹ Yên.

- Thật sao!? Các cậu thật sướиɠ.. có thể cùng học một lớp a! - cô có chút ghen tị bĩu môi vì chỉ mình cô là học khác lớp.

- Có gì tốt chứ!? Cậu cũng biết là học chung lớp với Hàn Dực thì không có cơ hội đứng nhất lớp đâu!

- Haha.. cậu nói cũng có lý! Nào, ngồi xuống cùng ăn đi!

Vậy là cả bốn người thoải mái vừa ăn vừa trò chuyện, Hàn Dực không tham gia nhưng lâu lâu cũng gật đầu vài cái phụ họa. Sau khi ăn xong thì mọi người trở về lớp để tiếp tục buổi học, tuy cô cảm giác Hàn Dực cư xữ có chút lạ nhưng vẫn như bình thường hẹn cậu ở bãi giữ xe đạp sau giờ học để cùng về.