Chương 20

Từ lúc tranh cãi về chuyện trường học, cô và cậu rất ít gặp mặt. Vì tất cả học sinh đã hoàn thành kì thi tốt nghiệp nên hai cô cậu cũng không cần đến trường, chỉ cần ở nhà tập trung ôn luyện cho bài thi khảo sát vào trường cấp III vào một tháng sau. Ngay cả ngày cuối cùng đến trường nhận bằng khen và chia tay bạn bè, cũng là do ba mẹ đưa cô và cậu đi nên họ không có dịp nói chuyện với nhau, sau lễ bế giảng cả hai cũng cùng ba mẹ về nhà.

Trong một tháng này, Hàn Dực tuy không cần ôn tập, có nhiều thời gian rãnh rỗi nhưng cũng không liên lạc gì với cô. Một phần là không muốn làm phiền cô ôn tập, một phần là còn giận dỗi cô. Tuy cậu đã nghĩ cô sẽ thi vào trường hệ số ba Thuận Kiều gì đó như cô quyết định, nhưng cậu vẫn đăng ký trường Khang Vực vì không muốn học một trường quá tốt, có sự chênh lệch lớn với trường của cô để làm cô cảm thấy tự ti, mặc cảm, và hơn hết là cả hai trường gần nhau, ít nhất sẽ được đưa đón cô đi học như trước.

Cậu dự định sẽ huề lại lại với cô sau kì thi, không nghĩ là sau khi thi xong được một ngày, ba mẹ Hàn lại nhận được điện thoại từ quê, nói ông nội bệnh nặng nên cả gia đình cậu nhanh chóng lên máy bay trở về, cũng không kịp thông báo gì với cô. Cứ nghĩ chỉ cần ở lại một đến hai tuần rồi trở về, nhưng ông nội hết bệnh nên đã kiên quyết giữ cả nhà ở lại chơi đến hết mùa hè.

Việc học của Hàn Dực thì không cần bận tâm, cậu đã chắc chắn thi rất tốt, giấy thông báo nhập học sẽ được gửi về nhà, nên chỉ cần trở về trước thời gian nhập học là được. Còn ba mẹ Hàn cũng dễ dàng xin phép cơ quan để có kỳ nghỉ nên cả gia đình đã ở lại quê suốt hai tháng hè, đến tận ba ngày trước khi cậu vào học, cả nhà mới trở lại thành phố.

Cứ nghĩ sau khi trở về sẽ qua nhà hỏi thăm tình hình của cô nhưng ba mẹ Hàn lại hối thúc đưa cậu đi mua sắm đồng phục và vật dụng cần thiết cho năm học mới, rồi cả gia đình lại cùng nhau dọn dẹp lại nhà cửa sau khi rời nhà một thời gian dài nên cậu vẫn chưa có cơ hội gặp cô. Dù vậy cậu đã nghe mẹ Hàn hỏi thăm được mẹ Thẫm là cô đã thi đậu được trường đã đăng ký, nên cậu cũng không cần lo lắng gì nữa.

Sáng nay, Hàn Dực đứng trước gương chỉnh lại đồng phục, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, dù sao cũng đã một thời gian dài không gặp cô, nên cậu cũng muốn cô thấy được sự thay đổi của cậu. Vì đã ở dưới quê hơn hai tháng hè, nên làn da Hàn Dực đã ngâm đi không ít, không còn trắng trẻo mang vẻ trẻ con như trước, mà ngã sang màu nâu đồng mạnh khỏe. Đường nét khuôn mặt đã hiện rõ vẻ nam tính, ngũ quan rõ ràng tinh tế nhưng vẫn giữ nguyên vẻ đẹp trai đầy mị lực. Phát triển nhất chính là chiều cao của cậu, từ 1m60 trước kia đã vọt lên 1m80 nổi trội, đứng giữa các bạn cùng lứa nghiễm nhiên vô cùng nổi bật. Thêm phần cậu cũng tham gia phụ việc dưới quê nên vóc dáng cơ thể cũng trở nên săn chắc, mạnh khỏe. Nhìn chung, giờ đây Hàn Dực đã trở thành một soái niên đúng chuẩn, hội tụ đầu đủ tất cả ưu điểm thu hút phụ nữ.

Cảm thấy hài lòng về bề ngoài của mình, cậu xuống nhà chào ba mẹ Hàn rồi ra cửa lấy xe, đứng chờ cô trước nhà. Tối qua cậu đã nhờ mẹ Hàn gọi qua nói với nhà cô là sáng nay cậu sẽ chờ để đưa cô đi học.

Vì vóc dáng cậu đã cao lên không ít, nên xe đạp cũ đã không dùng được nữa, ba mẹ Hàn đã mua cho cậu một chiếc xe đạp người lớn coi như là món quà tốt nghiệp. Đang mãi ngắm nhìn xung quanh, cậu chợt nghe giọng nói trong trẻo:

- Dực! - Thẫm An Nhiên váy áo tươm tất từ trong nhà bước ra, Hàn Dực quay qua nhìn cô thì sững người.

Cô bé lóc chóc trước đây đã trở thành một thiếu nữ vô cùng diễm lệ. Khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước nhưng rõ ràng đã trưởng thành lên không ít, vừa trong sáng ngây thơ lại có chút quyến rũ của phụ nữ. Mái tóc dài thả xuôi theo đường cong cơ thể đến ngang tầm cái eo nhỏ nhắn. Cô đã chính thức dậy thì một cách đúng nghĩa, rõ ràng nhất chính là vòng một, không to quá khổ nhưng nhìn rất no tròn, rất dễ dụ dỗ người khác phạm tội. Cô cao lên không ít, chắc tầm 1m70, nhưng dường như sự phát triển đều dồn vào dôi chân thon thả kia. Đồng phục cô mặc là chiếc áo sơ mi ngắn tay có thắt nơ trước ngực đi kèm chiếc váy sọc ca rô trên đầu gối. Không biết là do quần áo không vừa hay do vóc dáng quá mức bóc lửa của cô mà cậu nhìn cứ cảm thấy rất bó sát, rất gợi cảm. Sự thay đổi choáng ngợp của cô đã câu hồn cậu một lúc lâu, đến lúc nhìn rõ đồng phục cô đang mặc mới cảm thấy có chút quen mắt.

- Cậu.. sao đồng phục lại...?!

- Hì.. thì là.. - cô cười đắc ý, đang định giải thích thì giọng mẹ Thẫm ở phía sau đã lên tiếng

- À.. tiểu Dực cũng bất ngờ phải không.. cô cũng không nghĩ Nhiên Nhiên lại thi đậu vào trường Khang Vực. Con bé đã rất vất vả để ôn tập! - mẹ Thẫm ở phía sau cười nói, giọng cũng tràn đầy sự tự hào.

- Dạ.. con chào cô! Không phải Nhiên định thi vào trường Thuận Kiều sao cô? - cậu vô cùng ngạc nhiên hỏi, không nghĩ cô đã tặng cậu món quà bất ngờ như vậy.

- Lúc đầu nó cũng muốn như thế.. nhưng không hiểu sao một hôm nọ lại thay đổi ý định. Ngày ngày đều rất chăm chỉ học hành, lại còn nhờ bạn học Vỹ Yên và Hồ Bảo qua nhà giúp ôn tập. Xuyên suốt một tháng trước kì thi không động đến Ti-vi, lại càng không đi chơi dạo phố. Cô cứ nghĩ nó cố gắng như vậy, dù không thi đậu cô và chú cũng rất vui, nhưng không ngờ lại nhận được giấy báo nhập học, cả đêm đó nó vui mừng đến mất ngủ. Con bé rất muốn thông báo với con nhưng nhà con đã về quê, nên sau khi về nó không để cô nói rõ với con, để sáng nay cho con một bất ngờ.

- Mẹ.. đừng nói nữa. Con có phải thi đậu trường lớn gì đâu, thi đậu trường này cũng chỉ là vừa đủ điểm thôi.. mẹ đừng khoe ra với Dực nữa.. mất mặt quá điiii! - cô thẹn thùng đỏ mặt nói.

- Được rồi.. được rồi! Mẹ không nói nữa, hai đứa đi học đi, mẹ vào nhà đây - mẹ Thẫm biết da mặt con mình mỏng nên cũng không nói nữa, tươi cười vui vẻ rồi quay vào nhà.

- Dực.. có vui không? Tớ lại được học chung trường với cậu a! - cô vui vẻ hướng Hàn Dực cười nói.

- Cậu! Lên xe! - Hàn Dực không trả lời cô, mặt trở về vẻ lạnh lùng xa cách bảo cô lên xe.

- A!!? Cậu giận sao!!?

- Lên xe đi! Trễ giờ rồi! - cậu vẫn lạnh lùng nói.

Cô không hiểu sao cậu đột ngột tỏ thái độ như thế với cô, nên chỉ đành ngồi lên xe để cậu chở đến trường. Ngồi trên xe, có khi cô cố tình giật góc áo để cậu chú ý nhưng cậu vẫn thờ ơ, chỉ chuyên tâm đạp xe. Sau khi cả hai gửi xe xong thì đi nhận lớp, không may là năm nay cô và cậu học khác lớp nhau. Không đợi cô nói thêm gì, cậu cứ thờ ơ mà đi về phía lớp mình. Cô lủi thủi tìm lớp, suốt buổi khai giảng cũng không tập trung nghe bạn học và giáo viên giới thiệu, cứ bức rức không hiểu vì sao Hàn Dực lại tức giận với mình, đáng lý ra cậu phải vui vẻ vì cô đã cố gắng thi vào chung trường với cậu chứ.

Cô cứ thế mơ màng đến giờ nghỉ trưa. Đang định đi xung quanh tham quan trường, xem có gặp bạn học cũ không, chưa kịp ra khỏi cửa lớp đã thấy Hàn Dực đứng đợi sẵn ở đó. Chưa đợi cô hết bất ngờ thì cậu đã đi lại rồi kéo tay cô đi về hướng sân sau của trường. Vì càng đi càng thấy ít người nên cô không khỏi thắc mắc:

- Dực! Cậu kéo tớ đi đâu? Chậm một chút.. tớ theo không kịp a! - cô bĩu môi kháng nghị nhưng vẫn đi theo. Cậu không biết bản thân mình đã cao hơn cô nhiều, nên cô hết sức khó khăn để theo kịp bước chân dài của cậu.

- Im lặng! - cậu lạnh giọng nói, chân lại bước nhanh hơn, có phần gấp gáp.