Chương 19

- A..Dực! Tớ thật sự không nỗi nữa a.. đừng ép tớ!

- Cố gắng một chút.. thêm chút nữa thôi.. ngoan!

- Không được nữa a! Mệt lắm rồi!

- Chút xíu nữa.. xong là sẽ được nghỉ!

- Không.. không được nữa! Tớ đầu hàng!

- "..."

- Sao lại nhiều bài tập thế a! - Thẫm An Nhiên bĩu môi than vãn, người trườn dài về phía trước, nằm như một xác chết trên bàn học.

- Hừ! Cậu chỉ mới học được có 30 phút thôi.. cả một môn cũng chưa làm xong! - Hàn Dực lắc đầu, nhíu mày mỉa mai nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi đáng thương của cô cũng không nỡ bắt ép nữa, đành cho cô nghỉ mệt một chút.

- Chỉ là thi vào cấp III thôi mà, tớ không tin là không có trường nào nhận tớ! - cô tỏ vẻ chán nản nhìn đóng bài tập bằng đôi mắt vừa đáng thương vừa câm hận. Hàn Dực đã bắt ép cô luyện thi cả một tuần nay, đi học về xong là phải học đến gần 10 giờ tối, thời gian xem Ti-vi cũng bị hạn chế. Cậu cũng cắt giảm thời gian đưa cô đi ăn vặt, lại càng không cùng cô đi dạo phố cuối tuần như trước nữa, cứ như là dành cả thanh xuân chỉ để cưỡng ép cô làm bài tập.

- Cậu là đang nói tới mấy cái trường không tên không tuổi không ai biết đến đó hả!? Cậu thực sự nghĩ tớ sẽ thi vô những trường như vậy à!? - Hàn Dực mỉa mai nhìn cô, lời nói thì đầy tính hâm dọa.

- À.. thì.. tớ.. tớ có nói là cậu thi đâu.. là tớ thôi mà.. - cô lý nhí nói, như đang sợ gì đó.

- Cậu nói gì? Lặp lại lần nữa - Hàn Dực lập tức lạnh giọng, không tin nỗi những gì vừa nghe.

- Thì.. thì.. là tớ thi mà...

- Ý cậu là cậu sẽ không thi một trường với tớ!!?

- Cậu thi trường Khang Vực.. là Khang Vực đó! Trường đó là một trong những trường giỏi của quận mình, sao tớ thi vào được a! - cô tỏ vẻ khó xữ giải thích. Không phải là cô không muốn cùng học với Hàn Dực, thậm chí mong sẽ lại được học chung lớp nữa, nhưng thực sự cô không có khả năng thi vào trường xét tuyển cao như thế.

- Cho nên tớ mới đang ôn luyện cho cậu, chỉ cần cậu siêng năng một chút, tớ có khả năng giúp cậu thi vào trường đó! - Hàn Dực vô cùng tự tin trừng mắt với cô. Cậu chưa từng nghĩ sẽ học khác trường với cô. Có trời mới biết nếu không có cậu, cô sẽ lại gây ra rắc rối gì nữa.

- Nhưng.. nhưng thực sự tớ học không nỗi mà! Tớ cũng đã cố gắng hơn một tuần rồi, vẫn không cách nào nhét cái đống bài tập này vào đầu a.

- Vậy ý cậu là cậu sẽ thi một trường không danh tiếng nào đó!?

- Không hẳn là không danh tiếng a! Là trường trung học hệ số ba Thuận Kiều đó. Dực, tớ cũng đã tìm hiểu, trường này yêu cầu không quá cao, phù hợp với trình độ của tớ, lại cũng gần trường Khang Vực, chúng ta vẫn có thể đi học về chung mà - cô vừa nói vừa tươi cười ra vẻ nịnh nọt, mong cậu đồng ý với dự định của cô.

- Cậu có biết cái trường cậu nói chỉ dành cho những người chuyên bị lưu ban không hả!? Cậu ngốc thì cũng ngốc vừa vừa thôi chứ!? - Hàn Dực càng nói càng tức điên lên, không nghĩ cô đã có sẵn quyết định thi vào một trường khác rồi.

- Ừ.. là tớ ngốc đó! Không phải cậu đã biết từ lâu rồi sao!? Sao lại còn bắt ép tớ.. tớ không muốn thi vào Khang Vực, cậu muốn thì thi một mình đi! - cô tức giận vì bị nói là ngốc này ngốc nọ nên hét toáng vào mặt cậu.

- Được! Vậy thì cậu cứ thi vào cái trường gì đó đi.. - Hàn Dực giận đến tím mặt, lập tức đứng lên, cầm lấy sách vở rồi ra về.

Thẫm An Nhiên ngồi lại một mình trong phòng, vừa giận vừa khó hiểu, sao Hàn Dực cứ phải bắt ép cô thi vào Khang Vực chứ!? Sao lại không hiểu cảm giác của cô, cô thực sự học không vô a!? Cô mâu thuẫn nằm dài trên giường suy nghĩ, không biết phải làm gì để thuyết phục cậu. Thôi vậy, ngày mai là cuối tuần, sẽ qua nhà cậu chơi đồng thời rũ cậu đi dạo một chút để nịnh nọt và xin lỗi việc to tiếng lúc nãy.

------------------

- Nhiên Nhiên, vào bếp lấy hộp bánh trên tủ lạnh cho mẹ, mẹ đem qua biếu nhà cô Hàn, cô rất thích hiệu bánh này.

- Dạ được, con đi cùng mẹ ạ! - cô hớn hở chạy nhanh vào bếp lấy hộp bánh. Cô vẫn đang nghĩ cớ để qua nhà tìm Hàn Dực, dù sao hôm qua hùng hổ như vậy, hôm nay đã chạy qua tìm cậu thì có chút xấu hổ, thật may mẹ Thẫm đang muốn qua nhà cậu, cô sẽ thuận tiện đi theo luôn.

Hai mẹ con chưa kịp nhấn chuông cửa đã thấy mẹ Hàn từ trong nhà đi ra ngoài sân, mẹ Hàn thấy mẹ con cô liền vội mở cửa.

- A..! Mẹ con tiểu Nhiên đi đâu vậy? - mẹ Hàn vui vẻ cười nói.

- Mình đem hộp bánh qua tặng nhà cậu, hôm qua đi siêu thị, được khuyến mãi mua 1 tặng 1, nhớ là cậu thích hiệu bánh này, nên đem qua! - mẹ Thẫm vừa cười vừa đưa ra hộp bánh cô đang cầm.

- Trời ạ! Sao lại khách sáo như thế!? Vào nhà đi! Tiểu Nhiên hôm nay cũng qua chơi à?

- Dạ con chào cô! Dực.. Dực có ở nhà không ạ? - cô lễ phép cúi chào mẹ Hàn, thuận miệng dò hỏi cậu.

- À.. tiểu Dực đi chơi bóng rổ với bạn rồi, lát nó về, con vào nhà chơi đợi nha!

Cả ba người cùng vào nhà, vừa ngồi ăn bánh vừa trò chuyện, được một lúc thì nói đến chuyện thi cử của hai cô cậu.

- À phải.. tiểu Dực đã dự định thi vào trường nào chưa? Thằng bé học tốt như vậy, chắc phải chọn trường điểm cao lắm phải không? - mẹ Thẫm vừa hỏi mẹ Hàn vừa liếc qua cô thở dài một cái. Thật hy vọng con gái nhà mình cũng được như con người ta..

- Nhắc đến chuyện này, tớ lại thấy khó hiểu. Tiểu Dực quả thực học rất tốt, nên tớ cùng ông xã đã đem bảng điểm đến trường Hoa Khai, họ nhìn xong cũng rất vừa lòng, nói chỉ cần tiểu Dực vẫn giữ nguyên thành tích như vậy khi thi tốt nghiệp, thì có thể chuyển thẳng vào trường mà không cần thi khảo sát.. nhưng tiểu Dực lại dứt khoát từ chối.

- Hoa Khai sao!? Đó là trường tốt nhất thành phố mình đó, tuy có hơi xa nhà chúng ta một chút nhưng nếu có thể vào học trường đó thì tương lai sẽ dễ dàng thi vào một trường đại học tốt. Cơ hội tốt như vậy sao tiểu Dực lại từ chối!? - mẹ Thẫm vô cùng ngạc nhiên hỏi. Thẫm An Nhiên ngồi kế bên cũng đã dừng ăn bánh từ lâu, tập trung nghe ngóng câu chuyện, nhưng cô cũng mơ hồ đoán được gì đó.

- Mình cũng nói với tiểu Dực như vậy.. chuyện xa nhà không quan trọng, mình và ba nó cũng dự định sẽ thay phiên đưa đón nó đi học, trường đó còn có thể hỗ trợ học bổng hằng năm nếu thằng bé có thể nằm trong top 3 của trường nữa. Nhưng dù khuyên thế nào nó cũng nhất nhất chọn trường Khang Vực. Tớ không nói là trường đó không tốt, nhưng nếu so với Hoa Khai, thì vẫn thua một chút!

- Đương nhiên nếu được chọn thì nên chọn Hoa Khai rồi. Chẳng bù với Nhiên Nhiên nhà mình, con bé chỉ cần thi đậu Khang Vực thôi, tớ đã phải tạ ơn rồi, nhưng sợ khả năng của nó không thể, vợ chồng mình cũng không muốn bắt ép nó..

Cô ngồi kế bên cũng chẳng buồn tức giận khi nghe mẹ Thẫm chê bai mình, trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc vừa nghe. Cô cứ luôn than vãn là Hàn Dực bắt ép cô thi vào một trường đòi hỏi quá cao nhưng sau khi nghe xong mẹ Hàn nói, thì cái trường Khang Vực mà cô cứ nghĩ là xa vời đó lại chẳng bằng với trường mà Hàn Dực được ưu tiên vào học. Nhưng cậu đã từ chối vì cô..!

Hàn Dực bỏ qua một trường tốt, có khả năng nhận học bổng, có thể giúp cậu vào được một trường đại học danh tiếng sau này chỉ để vào học một trường bình thường với cô.. nhưng cô lại phàn nàn, thậm chí là từ bỏ cơ hội cậu đã tạo ra... lại còn lớn tiếng giận dỗi với cậu.. lần này cô sai hoàn toàn rồi!

Hôm đó, cô cũng không ngồi chờ Hàn Dực về như dự định, chỉ lẳng lặng theo mẹ Thẫm trở về nhà, đồng thời đưa ra một quyết định quan trọng.

-