Chương 18

Mặc dù bạn học Thẫm đã đồng ý việc "xin lỗi" bằng hành động với Hàn Dực, lúc đầu nghĩ chỉ đơn giản là nụ hôn má bình thường, cô xem như là hôn ba mẹ Thẫm cũng được nhưng khi bắt đầu thực hành mới thấy khó khăn như thế nào, cứ cảm thấy ngượng ngùng, hồi hộp lại có chút chờ mong. Hôm nay tan học về, Hàn Dực còn cố ý dẫn cô đi ăn ngon, bù lại cho việc thất hẹn lần trước, cô đã ăn của người ta rất nhiều nên cũng không thể mặt dày mà quỵt nợ đi, nên trên suốt đường về cứ rối rắm mãi để bắt đầu việc "trả nợ" a.

- Nhiên! Nhiên...! - Hàn Dực quay người gọi cô khi thấy cô vẫn bất động mặc dù đã tới trước nhà một lúc lâu.

- !!?

- Cậu sao vậy? Sao mãi không xuống xe? Do ăn no quá nên không nhúc nhích được à? - cậu trêu chọc khi thấy vẻ mặt khờ khạo của cô.

- Làm.. làm gì có! Tớ có ăn gì nhiều đâu!!

- Phải không? Vậy.. hai phần cá viên, một phần mực nướng, năm xiên đậu hủ cùng hai ly chè thạch, cuối cùng là một phần trái cây dầm sữa chua thêm trái cây, thêm đậu đỏ là ai gọi a? - cậu không khách khí liệt kê một loạt đồ ăn đang nằm yên vị trong dạ dày của cô.

- Gì.. gì chứ! Tớ cũng có chia cho cậu mà! Hơn nữa hôm trước cậu làm tớ bệnh, sụt hết vài cân, nên.. nên tớ mới ăn thêm chút - cô đỏ mặt phụng phịu quyết không thừa nhận mình đã ăn hết chỗ đó.

- Được rồi, được rồi! Tớ lại không phải không cho cậu ăn, chỉ là lần sau đừng ăn một lúc nhiều thứ như vậy, không tốt cho tiêu hóa!

Cô ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra cô cũng không muốn ăn nhiều như vậy, chỉ là lo suy nghĩ về việc "xin lỗi" kia, không muốn quá nhanh trở về nên mới ra sức vật lộn với đồ ăn để kéo dài thời gian.

- Vậy.. tớ vào nhà nha! - cô cúi mặt xuống xe, thử dò hỏi để xem phản ứng của cậu.

- Này, định quỵt nợ à? - quả nhiên cậu kéo cánh tay cô lại, nhíu mày tỏ vẻ không vui.

- Đâu có! Lỡ.. lỡ quên thôi!

- Vậy làm đi! - câu vênh mặt tươi cười tỏ vẻ đắc ý.

- Thì.. thì làm! Cậu nhắm mắt lại đi! - cô bối rối nhìn cậu.

- Sao phải nhắm mắt? Cậu hôn má tớ, có phải hôn mắt tớ đâu? Không thích nhắm! - cậu tỏ vẻ bất mãn, cậu không muốn bỏ lỡ lần đầu tiên được cô hôn a.

- Nhưng..nhưng...

- Cậu không làm, vậy tớ làm trước để cậu bắt chước nhé!

Chưa kịp hiểu hết câu nói kia thì trên má cô đã cảm nhận được có cái gì ấm áp chạm lên, cậu thực tự nhiên mà chụt lên má cô một cái, chỉ là hôn lướt qua nhưng cũng đủ khiến cô đỏ hết cả mặt. Từ nhỏ đến giờ ngoài người thân trong gia đình cũng chưa ai hôn cô a, tuy cô rất lễ phép và thân thiện với người lớn nhưng cô cũng không thích việc bị họ hôn loạn xa trên mặt, nên nụ hôn này của Hàn Dực chính thức làm cô lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Cậu hôn xong thì cũng lùi lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn xem phản ứng của cô.

- Nhiên! Nhiên! - cậu lay lay cánh tay cô, tay thì quơ quơ trước mặt. "Sao không có phản ứng gì vậy!!? Không lẽ không thích?" - cậu thầm nghĩ vì thấy vẻ mặt mù mịt của cô.

Cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ, gương mặt cũng đỏ như quả cả chua, tim đập nhanh bất thường. Cô cư nhiên lại không thấy bài xích nụ hôn của cậu, cùng lắm chỉ là hơi bất ngờ mà thôi, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đôi môi của cậu, nó đang mấp mấy gọi tên ai đó cô không nghe rõ, chỉ biết bây giờ nhìn nó rất đẹp a.

- D..Dực! Cậu.. cậu cũng quá nhanh rồi! - tưởng như sau hàng thế kỷ mới nghe cô lắp bắp nói.

- Hử? Ý cậu là... tớ hôn chưa đủ lâu sao? Có muốn tớ làm lại không? - Hàn Dực cười xấu xa xuyên tạc lời nói của cô.

- Không phải a! Không phải ý như vậy! Đừng.. đừng có nói bậy!

- Được rồi! Tớ đã làm mẫu rồi, cũng thật rõ ràng nha, giờ đến cậu!

"Được! Làm thì làm! Thẫm An Nhiên! Mày làm được, đừng sợ!" - cô hạ quyết tâm trong bụng rồi hai tay nắm chặt lại, áp lần gần người cậu.

- Nhiên! Cũng không phải là lên trả bài, không cần khẩn trương như thế a! - Hàn Dực phì cười vì thái độ khoa trương có phần ngốc nghếch của cô.

- Cậu im miệng! Để tớ tập trung! - cô quát xong thì nắm lấy áo hai bên vai của cậu rồi từ từ đưa môi lại gần mặt cậu, từng chút từng chút một, mỗi chút như là từng milimet.

Mắt thấy môi sắp chạm tới má cậu nhưng mắt Hàn Dực vẫn mở to, trong mắt lóe ý cười, không có gì là khó chịu vì động tác rùa bò của cô, cô lại không thể tiến lên thêm nữa, vẫn cứ giữ cái tư thế cách nhau chỉ còn một centimet, hai mắt vẫn mở to nhìn nhau. Kéo dài hơn nửa phút, Hàn Dực thấy tay cô bắt đầu run run, mặt cũng tỏ vẻ rối rắm, có chút khó xữ thì cậu thở dài bất đắc dĩ một cái rồi từ từ nhắm mắt lại.

Thẫm An Nhiên thấy cậu nhắm mắt thì mừng như điên, cảm giác xấu hổ cũng giảm nhiều, cuối cùng cũng nhích thêm một chút, đặt môi lên má của cậu. Cảm nhận đầu tiên là thât mềm a! Sao da mặt của con trai lại mềm như vậy!!? Mặc dù Hàn Dực không mập, khuôn mặt cũng có chút góc cạnh nhưng trên má vẫn có chút thịt nên khi Thẫm An Nhiên hôn lên cũng cảm thấy rất đàn hồi, không thấy cứng ngắc như khi hôn ba Thẫm.

Cảm giác mới mẻ kia khiến cô đắm chìm mãi, quên luôn việc dừng lại, cứ thế cô giữ nguyên tư thế, hôn cậu một lúc lâu, ba mẹ Thẫm cũng chưa từng được như vậy. Dù Hàn Dực rất thoải mái hưởng thụ nụ hôn dài bất ngờ của cô nhưng vì họ đang đứng trước nhà, nếu cứ thế mãi mà bị người lớn nhìn thấy thì sẽ không tốt a.

- Nhiên! Hôn thoải mái sao? - Hàn Dực mở mắt, miệng tươi cười trêu chọc cô.

- A!!? - cô hốt hoảng mở mắt chấm dứt nụ hôn dài kia, vội vàng lùi lại, mặt càng đỏ hơn lúc nãy, chỉ cúi đầu chôn mặt xuống đất, tỏ vẻ quẫn bách.

- Được rồi! Chỗ này không tiện, mai tìm chỗ khác sẽ cho cậu hôn đến khi đủ, được không? - cậu tươi cười vỗ đầu cô, trong mắt ngập tràn sự chiều chuộng, vui vẻ và thỏa mãn.

- Ai cần chứ! Tớ về đây! - cô lúng túng nói rồi chạy nhanh vào nhà, không để cậu trêu chọc thêm nữa, giờ cô đã đủ xấu hổ lắm rồi a.

Hàn Dực nhìn cô chạy trốn thì cũng tươi cười quay về nhà mình. Cả một buổi tối, hai bạn học Thẫm - Hàn đều cư xử rất lạ, tuy là có chút không tự nhiên nhưng xem ra rất vui vẻ, thoải mái, khác hẳn với vẻ mặt khó chịu, bực dọc của mấy tuần vừa rồi, làm cả hai bên ba mẹ đều có chút khó hiểu.

Cứ thế hằng ngày hai cô cậu vẫn tiếp tục luyện tập hành động "xin lỗi" kia. Một hai ngày đầu, cô vẫn có chút lúng túng, mất một lúc lâu mới làm được, Hàn Dực thì vẫn tự nhiên hôn cô rất dễ dàng, chỉ là địa điểm thực hành đã đổi đến một góc nhỏ trong công viên gần nhà, ít người qua lại nên nụ hôn của cậu cũng theo đó mà kéo dài hơn, hưởng thụ cảm giác mềm mại, thơm tho trên má cô lâu hơn một chút. Cô thì không can đảm như lần đầu nữa, chỉ là chuồn chuồn lướt nước lên má cậu, nhưng cũng không còn lúng túng như trước. Cô cũng không thấy xấu hổ khi được cậu hôn như lần đầu, nhưng lần nào tim cũng đập rất nhanh, cậu càng hôn lâu, cô càng khẩn trương, càng hồi hộp nhưng đôi khi lại không muốn cậu dừng lại. Hai người cứ thế mà vui vẻ tận hưởng thời gian của năm học cuối cấp.