Chương 17 (16+)

- Anh Tử Đằng, sao hôm nay chúng ta lại vào phòng này? - Thẫm An Nhiên có chút thắc mắc. Bình thường anh và cô đều ngồi ở bàn bên ngoài, hôm nay anh đột nhiên kêu cô vào phòng tự học phía bên trong, thư viện cũng không có ai, mọi người dường như đã về hết.

- À.. nhân viên thư viện nói lát nữa có việc phải dùng bàn bên ngoài, nên nói anh dùng phòng này, anh thấy cũng rất tốt, rất yên tĩnh! - Ngô Tử Đằng chăm chú nhìn cô, trong đầu thì tính toán kế hoạch của mình.

- Ồ.. vậy mình bắt đầu đi!

Ngô Tử Đằng đứng phía sau ngắm nhìn cô. Cô vẫn mặc áo váy học sinh như bình thường nhưng do cơ thể cân đối, ngực cũng phát triển không ít từ khi bước vào tuổi dậy thì, đôi chân nhỏ xinh dài thằng tấp dưới làn váy, mái tóc bồng bềnh lay động nhẹ theo từng cử động của cô làm anh càng nhìn càng say đắm. Anh bước gần lại cô, nhân lúc cô không để ý thì dùng tay nhẹ vuốt từ vai dọc xuống bàn tay của cô, mặt thì hơi cuối xuống như muốn hôn vào gò má hồng hồng kia.

- A!! Anh Tử Đằng, anh làm gì vậy? - cô cúi đầu né tránh hành động của anh, bất ngờ vì hành động quá mức thân thiết kia.

- Anh chỉ muốn hôn em!

- Anh buông em ra, chúng ta là bạn mà, đừng làm vậy - cô hốt hoảng muốn vùng tay ra khỏi tay anh.

- Đừng giả bộ, em cũng thích anh mà phải không? Anh biết trước giờ em luôn từ chối bạn nam theo đuổi, nhưng em không từ chối anh, còn để anh đưa đón hằng ngày nữa!

- Em chỉ xem anh là bạn thôi! Nếu làm anh hiểu lầm, em xin lỗi!

- Anh không hiểu lầm, anh thích em và muốn em làm bạn gái anh. Trước giờ anh chưa bao giờ tốn nhiều thời gian cho một ai như vậy. Ngoan, lại đây! - anh vừa nói vừa kéo cô lại gần, mặt thì càng cúi xuống muốn hôn lấy cô, tay kia thì đặt lên vòng eo mảnh khảnh của cô.

- A!! Anh buông em ra, em sẽ la lên đó! - cô hét lên, tay chân vùng vãy muốn bỏ chạy.

- Không có ai ở bên ngoài, em có la cũng vô dụng. An Nhiên, anh thật thích em, làm bạn gái của anh, anh sẽ rất cưng chiều em - Anh vừa nói vừa ôm chặt lấy cô, một tay thì vuốt ve tấm lưng cô, tay kia thì nắm chặt hai bàn tay cô, không cho giãy giụa.

- Anh Tử Đằng.. anh Tử Đằng! Em chỉ coi anh là bạn, em không thích anh. Anh buông em ra, hôm nay em sẽ coi như chưa có việc gì! - cô nức nở lên tiếng, cô hoảng sợ vì bàn tay anh đang sờ loạn trên lưng cô. Cô biết ở bên ngoài không có ai vì nãy giờ bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, nhưng không có ai chạy vào giúp cô.

Không đợi cô nói thêm lời nào, Ngô Tử Đằng đã chuyển tay ra trước ngực cô, kéo mạnh một cái, hàng nút áo bị giật đứt rơi hết xuống đất, để lộ áσ ɭóŧ trắng bên trong, mặt anh dúi vào một bên má cô, vừa hôn loạng xạ vừa hít lấy mùi hương của cô.

-A!! Đừng.. đừng mà, bỏ tôi ra!!! - cô gào khóc, tay chân giãy giụa nhưng không thoát được sự kiềm chế của anh. Vì cô là con gái, anh lại là dân chơi bóng rổ, nên sức chênh lệch rất lớn.

- Ngô Tử Đằng, buông cô ấy ra! - giọng Hàn Dực hét lớn phía sau. Cậu vừa mới xô cửa vào đã thấy một màn trước mắt, lập tức đầu như bốc khói, giận đến tím mặt.

-Đội.. đội trưởng! Tôi không cản được cậu ấy - Nam sinh A cũng chạy vào theo sau Hàn Dực, anh được Ngô Tử Đằng nhờ vã đứng bên ngoài thư viện để canh chừng và không cho ai vào. Ai ngờ Hàn Dực xuất hiện, anh sợ hãi vì để cậu phá hoại chuyện tốt của Ngô Tử Đằng.

- Hừ, vô dụng! - anh liếc xéo nam sinh A rồi buông Thẫm An Nhiên ra nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô để cô không bỏ chạy. Anh nhìn qua Hàn Dực:

- Cậu đừng có nhiều chuyện xen vào việc của tôi, không thì đừng trách - Anh vừa nói vừa hất mặt cho tên nam sinh A, anh ta hiểu ý nên xông lên định kiềm chế Hàn Dực. Ai ngờ Hàn Dực nhanh mắt né tránh, khiến tên kia bổ nhào về phía trước, cậu tiện tay đá lên mông anh ta, làm anh ta té mạnh xuống đất.

- Chuyện anh làm và lời anh nói lúc nãy tôi đã quay lại hết, anh có muốn tôi nộp lên cho giáo viên không? - tay cậu lắc lắc một cái điện thoại, mặt bình tĩnh nhưng rất tức giận hướng anh hâm dọa. Anh biết Ngô Tử Đằng sẽ làm chuyện gì đó với Thẫm An Nhiên, nên mới đi mượn điện thoại của một người quen để quay lại nên mới tới trễ. Cậu thật không ngờ anh ta dám làm ra chuyện to gan như vậy, nếu cậu tới không kịp thì..

- Mày.. mày..! Tao không tin! Nếu mày đã quay được thì đã chạy đi nói với giáo viên, còn đứng ở đây sao!!? - anh tỏ vẻ lúng túng quát nhưng vẫn không chịu buông tay Thẫm An Nhiên ra.

- Vì tôi biết anh là con của Hiệu Trưởng. Tôi không muốn làm lớn chuyện, nếu sau này anh không làm phiền Thẫm An Nhiên nữa thì tôi coi như chưa có gì xảy ra.

- Đội.. đội trưởng! Hay là thôi đi. Cậu ta mà nộp đoạn phim lên giáo viên, dù ba cậu có che dấu, thì cũng sẽ lớn chuyện lắm đó! - nam sinh A ở kế bên nghe xong thì hoảng hốt, vội khuyên ngăn Ngô Tử Đằng. Cậu ta không muốn bị liên lụy, dù sao cậu ta cũng không có ba là Hiệu Trưởng a!

- Mày! Mày giỏi lắm! Hừ! - anh buông tay Thẫm An Nhiên ra, hậm hực bước chân thật mạnh bỏ ra khỏi phòng. Nam sinh A cũng vội vàng chạy theo, bỏ lại hai cô cậu đứng đó.

- Dực! - cô hoảng sợ vội chạy lại ôm chầm lấy cậu, người cô vẫn còn run run.

- Ngoan! Không sao nữa, đừng sợ! - cậu thương tiếc ôm cô, tay vỗ nhẹ lên lưng trấn an cô.

- Cậu.. cậu đó! Lúc nãy không nhanh vào cứu tớ, còn có thời gian mà đứng quay phim hả!!? - cô nghĩ đến lúc nãy sém chút bị làm nhục, cậu còn để mặc mà quay phim, không nhanh vào cứu cô, cô tức giận đến khóc lớn, tay đánh bùm bụp lên lưng cậu.

- Ây.. ây.. đừng đánh! Tớ không có quay được gì.. chỉ là hù anh ta thôi. Tớ vừa mới chạy tới, may mà vẫn kịp! - cậu bị đau nhưng vẫn ôm chặt cô, vừa như muốn dỗ dành, vừa như muốn xin lỗi vì đã để cô hoảng sợ.

- Hức.. hức...! Không phải cậu muốn tránh tớ sao!!? Không phải cậu không quan tâm tớ nữa sao!!? - cô vừa khóc vừa oán trách, giọng nghẹn ngào như đang làm nũng.

- Tớ.. Tớ xin lỗi! Vì cậu nói dối tớ, lại còn hẹn hò với anh ta..

- Tớ không hẹn hò với anh ta. Vì muốn giúp cậu vào đội tuyển nên tớ phải giúp anh ta ghi chép tài liệu mà thôi. Thấy anh ta cũng không tệ nên mới nhờ anh ta chở đi học, vì người ta ghét đi xe buýt mà.. - cô càng nói càng nhỏ, xấu hổ vì tính lười biếng của mình mà sém chút gây ra chuyện lớn.

- Thấy không? Vì cậu cứ ngây ngốc để anh ta đối xữ tốt nên mới gây ra hiểu lầm. Còn như vậy nữa không?

- Sẽ không! - cô lắc đầu nguầy nguậy, một lần đã làm cô sợ tới già.

- Sau này thì thế nào?

- Chỉ để cậu đối xử tốt - cô nhỏ giọng nói, chôn mặt vào vai cậu như nàng dâu nhận lỗi.

- Vậy chuyện cậu gạt tớ thì tính thế nào? - cậu nhíu mày nhìn cô.

- A!!? Cậu muốn thế nào? - cô vẫn chưa hoàng hồn, ngơ ngác nhìn cậu.

- Ừm.. mỗi ngày ra về, cậu phải thơm má của tớ một cái! - cậu nhân cơ hội dụ dỗ cô.

- Hả!!? Tớ.. không... Mà.. mà cậu cũng sai mà. Cậu đã thất hẹn với tớ, hại tớ bị sốt cả một ngày a! - nghe xong lời yêu cầu làm cô xấu hổ, cũng nhớ đến việc xấu của cậu.

- Phải haa...! Vậy thì tớ cũng sẽ thơm lại cậu một cái! - cậu vui vẻ khi thành công đạt được mong muốn của mình. Từ nhỏ đến giờ, cậu luôn yêu thích cái má trắng hồng của cô, tuy giờ cô đã ốm nhưng cái má vẫn có chút phúng phính, nhìn thật muốn cắn.

- A!! Vậy cũng được sao!?

- Không được à!!? Vậy thì thôi đi! - cậu giả bộ lạnh giọng, buông tay đang ôm cô ra, có ý như muốn rời đi.

- Được.. được mà! Đừng tức giận! - cô vội vã ghì chặt tay ôm cậu, không muốn cậu lại bỏ mặc cô.

- Ngoan! - cậu vui vẻ khi thấy cô nũng nịu với mình nhưng chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Thẫm An Nhiên vì hoảng sợ nên nãy giờ vẫn cứ ôm chặt lấy Hàn Dực mà không để ý trước đó áo mình đã bị giật đứt hết nút, nội y còn đang lộ ra dưới lớp áo, giờ thì đang áp sát vào ngực của Hàn Dực.

- Cậu.. cậu buông tớ ra! - Hàn Dực lúng túng buông cô ra, mắt liếc thấy nội y màu trắng của cô thì cảm thấy ngượng ngùng, mặt vội quay sang chỗ khác.

- A!!? Làm sao bây giờ!!? - cô cũng nhận ra mình để lộ nội y, vội vàng cầm hai bên vạt áo che lại, xấu hổ cúi mặt.

- Tớ có mang theo áo thể dục để trong lớp, đi theo tớ - Hàn Dực tỏ vẻ không có gì xoay người nắm tay cô đi về lớp học.