Chương 16

Sáng nay Hàn Dực đứng trước cửa nhà thật lâu, muốn chờ để hỏi xem Thẫm An Nhiên đã khỏe hơn chưa, có thể đi học được không, cậu cũng đã chủ động ghi chép bài vở cùng bài tập hôm qua cho cô. Đang loay hoay nghĩ xem có nên bấm chuông không thì thấy cô đeo cặp bước ra, chưa kịp gọi thì nghe một giọng nói phía sau.

- An Nhiên! - Ngô Tử Đằng đang ngồi trên xe đạp đứng chờ cách đó không xa.

- "..." - cậu nhìn cô bước lướt qua, cô như cố ý không nhìn thấy cậu, một mạch đi về phía Ngô Tử Đằng.

- Chào anh Tử Đằng, anh đến thật sớm - cô nhẹ giọng tươi cười nói, như cố ý cho ai đó nhìn thấy.

- Ừm.. anh không muốn em đợi! - anh vui vẻ khi thấy cô tươi cười.

- Vâng, vậy mình đi thôi.

Hàn Dực đứng đó, tay nắm chặt thật lâu, nhìn theo hai bóng dáng đang dần đi xa. Cậu cúi mặt đi về chỗ đợi xe buýt, đi ngang qua một thùng rác công cộng, tiện tay quăng bỏ một chai thuốc bổ để sẵn trong cặp.

---------------

- Hồ Bảo, cậu cho tớ mượn bài vở của ngày hôm qua được không? - cô kéo tay Hồ Bảo lại trước khi mọi người chuẩn bị đi ăn trưa.

- Không cần đâu, tớ đã ghi chép lại cho cậu rồi nè! - Hồ Bảo nhanh tay đưa tới một quyển vở đã ghi chép đầy đủ.

- "..." - cô mở ra thì nhìn thấy nét chữ quen thuộc của ai đó, liền đưa trả lại không chút do dự.

- Sao vậy? Tớ đã xem, không thiếu gì mà!!? - Hồ Bảo bối rối khi thấy cô trả lại.

- Cái này là cậu ghi sao? - cô nhíu mày nhìn Hồ Bảo làm cậu lúng túng không lên tiếng. Song, như có như không quay về hướng Hàn Dực vẫn còn đang chăm chú đọc sách nói:

- Tớ không cần "người lạ" giúp! Không phiền! - cô nói xong thì cầm hộp cơm bỏ đi.

- Lớp phó, xin lỗi nha, không giúp cậu được - Hồ Bảo ngại ngùng hướng Hàn Dực nói xong liền chạy theo Thẫm An Nhiên.

"Giờ với cậu, tớ là "người lạ" sao!!? Cậu không muốn phiền tớ hay chỉ muốn phiền Ngô Tử Đằng!!?" - cậu ảo não suy nghĩ rồi thở dài.

--------------

- An Nhiên, tớ mang dư hộp sữa, chia cho cậu. Còn có rất nhiều trái cây, cậu ăn phụ tớ đi! - Vỹ Yên lấy ra cơm cùng một hộp trái cây cắt sẵn thật to.

- Vỹ Yên, sao dạo này cậu mang dư nhiều đồ ăn thế? - cô nheo mắt nghi hoặc, dạo này cứ được cho đồ ăn, mà toàn những thứ cô thích, sẽ không trùng hợp vậy chứ.

- À.. là..là do mẹ tớ muốn tớ tăng cân, nên ép tớ uống thêm sữa, cậu giúp tớ đi, tớ không muốn mập thêm đâu. Còn trái cây là do nhà tớ được tặng, không ăn nhanh sẽ bị hư, nên mẹ tớ bảo đem theo chia với các cậu.. Ăn đi nha! - Vỹ Yên cảm thán trong lòng vì Hàn Dực đã giúp cô nghĩ sẵn một lý do hoàn hảo.

- Ồ.. ra vậy! Tớ còn tưởng cậu trúng số chứ! - cô nghe lý do cũng hợp lý nên cũng không nghi ngờ gì nữa, yên tâm ăn trái cây yêu thích của mình.

Cứ thế mỗi ngày Thẫm An Nhiên đều được bạn học Vỹ Yên chia sẽ sữa cùng trái cây, đôi khi còn có bánh kẹo mà cô thích, tâm trạng tuy vẫn không khá hơn nhưng sức khỏe thì tốt hơn nhiều. Mỗi buổi sáng cô cũng được Ngô Tử Đằng chở đi học đều đặn, buổi chiều cũng được chở về, hôm nào anh bận luyện tập bóng rổ thì cô tự đi xe buýt về. Cô không muốn xem anh chơi vì sợ bắt gặp cậu ở đó. Quan hệ của cô và cậu cứ lạnh nhạt như vậy xuyên suốt một tuần. Rồi một buổi chiều cô đang ngồi sau xe Ngô Tử Đằng:

- Anh Tử Đằng.. dạo này..ừm.. bạn em chơi bóng rổ có tốt không ạ? - cô hướng anh hỏi thăm về Hàn Dực.

- Em nói Hàn Dực hả? Trừ ngày đầu tiên ra, bữa giờ cậu ấy không có đến đội tuyển. Chắc anh phải hỏi lại cậu ấy, vì làm vậy thì anh khó xữ với mọi người và thấy giáo lắm. Chắc cậu ấy không thích vào đội rồi.

- Cậu ấy không tới sao? - cô ngạc nhiên hỏi. Cô vì cậu mà tốn nhiều tâm sức như vậy mà cậu lại không tới.

- Ừ.. cậu ấy không nói với em sao? Chắc cậu ấy bận hẹn hò, anh thấy có nhiều nữ sinh hay đứng chờ cậu ấy lắm. À.. An Nhiên, hay giờ mình đi ăn kem đi, anh mới biết một chỗ khá ngon!

- "..." - cô cũng không còn nghe ra anh nói gì nữa. Giờ cô chỉ nghĩ tới là cậu đã uổng phí tâm sức của cô, lại còn có thể đi hẹn hò với bạn nữ khác, nên mới muốn tránh mặt cô.

--------------

- Hàn Dực! Cậu ra đây cho tớ! Hàn Dực! Hàn Dực - Thẫm An Nhiên đứng trước nhà lớn tiếng gọi cậu.

- "..." - cậu ra mở cửa, nhìn thấy cô cũng không nói gì vì đoán chắc cô mới vừa đi cùng Ngô Tử Đằng nên mới về trễ thế này.

- Tại sao cậu không tới buổi luyện tập của đội tuyển bóng rổ, cậu có biết có thể sẽ bị gạch tên hay không? - cô tức giận hét lớn vào mặt cậu.

- Tôi có nói sẽ vào đội tuyển sao? - cậu lạnh giọng trả lời.

- Cậu.. cậu..! Cậu có biết tớ khó khăn lắm mới giúp cậu có thể vào đội tuyển không?

- Không phải cậu nói cậu không biết sao? - cậu dùng giọng điệu mỉa mai hỏi ngược lại cô.

- Tớ.. ! Phải là tớ gạt cậu, tớ đã đi nhờ vã anh Tử Đằng để xin cho cậu vào đội tuyển.

- "Nhờ vã"? Dùng bản thân để "nhờ vã" sao? - cậu cười giễu cợt.

- Cậu có ý gì? Tớ phải....

- Được rồi! Tôi không muốn biết cậu dùng cách gì để giúp tôi, nhưng tôi không cần! - cậu cắt ngang lời cô.

- Cậu...! Được, Hàn Dực! Cậu giỏi lắm, từ nay về sau, tớ sẽ không xen vào chuyện của cậu nữa! - cô tức đến nước mắt trào ra, hét lớn rồi chạy vào nhà.

Hàn Dực nhìn cô khóc thì đã thấy hối hận, muốn chạy theo xin lỗi nhưng nghĩ đến việc cô mượn cớ giúp cậu để đi hẹn hò với Ngô Tử Đằng thì cậu lại chùn bước, chân chôn chặt ở đó thật lâu rồi mới quay vào nhà.

Kể từ hôm đó, Thẫm An Nhiên cũng hoàn toàn tránh mặt Hàn Dực, vừa nhìn thấy cậu thì sẽ vòng đi đường khác, trong lớp nếu không cần thiết sẽ tuyệt nhiên coi cậu là người vô hình.

--------------

Một buổi trưa của ngày thứ 6, Hàn Dực đang trong nhà vệ sinh nam, chuẩn bị ra ngoài thì nghe phòng kế bên nói chuyện:

- Nam sinh A: Nè, nghe nói chiều nay đội trưởng sẽ hành động đó!

- Nam sinh B: Ừm.. đội trưởng còn nhờ tôi dụ nhân viên thư viện đi chỗ khác nữa.

-Nam sinh A: Haha.. Thẫm học muội lần này khó thoát rồi.. đội trưởng hẳn là kinh nghiệm phong phú đi..

- Nam sinh B: Thoát làm sao được.. biết đâu lại còn thích đó chứ.. Haha!

- Nam sinh A: Cũng phải.. dạo này hai người rất thân thiết mà!

"..........................."