Chương 15

Thẫm An Nhiên phát sốt cả một buổi chiều chủ nhật đến rạng sáng hôm sau mới hạ sốt, mẹ Thẫm lo lắng cả đêm, ba Thẫm đã đi công tác, nếu không chắc đã chở cô đi bệnh viện từ sớm. Mẹ Thẫm muốn cho cô nghỉ học để nghỉ ngơi thêm nhưng cô cự tuyệt, lần đầu tiên không ỷ bệnh để được nghỉ, một là vì hôm nay có bài kiểm tra quan trọng, hai là cô muốn gặp Hàn Dực, để cậu biết tình trạng của cô, để xem cậu có lời gì giải thích cho việc thất hẹn hôm qua.

Ai ngờ ra cửa đã nghe mẹ Hàn nói cậu đã lên xe buýt đi học từ sớm, cậu gởi lời đến cô là xe đạp cậu bị hư nên tạm thời không chở cô đi học được nữa. Cô biết là cậu cố ý tránh cô mà, cô buồn bực để mẹ Thẫm chở đến trường.

Bình thường cô sẽ không sợ cậu giận, dù cô có làm gì quá đáng, cùng lắm là bị nặng nhẹ vài câu , cuối cùng cậu cũng sẽ nhường nhịn cô. Nhưng lần này cậu thật sự bỏ mặc cô a, vốn dĩ cô cũng rất tự ái, muốn so thử cô với cậu ai sẽ là người nhịn giỏi hơn, nhưng vì trong lòng cô có quỷ trước, vì cô nói dối cậu trước, tự biết bản thân sai, nên dù bị cậu lạnh nhạt nhưng vẫn muốn biết lý do cậu buồn bực cô. Nhưng lần này thật quá đáng rồi! Cậu đã thất hẹn, hại cô bị sốt cả đêm, giờ lại trốn tránh cô, vậy thì cô mặc kệ cậu luôn.

Cô đi vào lớp, không thèm nhìn cậu, cứng mặt ngồi xuống bàn mình.

- Chào buổi sáng An Nhiên, sao mặt cậu tái xanh vậy? Không khỏe sao? - Hồ Bảo đứng gần bàn cô lên tiếng chào hỏi.

- Ừm.. tớ vừa mới hết sốt - cô nhẹ giọng trả lời, giọng cũng còn khàn khàn.

- "..." - tay đang lật sách của Hàn Dực chợt dừng lại nhưng rồi vẫn tiếp tục, miệng vẫn im bặt.

- Sao lại sốt? Không phải là do hôm qua cậu đứng đợi bạn chứ? Bị cho leo cây à? - Phạm Hy Hy ở bên hỏi.

- Ừ.. bị leo cây! - cô lạnh giọng trả lời, vẫn luôn chờ một giọng nói quen thuộc nhưng mãi không nghe được.

Hàn Dực đột nhiên ngừng đọc sách, đứng lên bỏ ra khỏi lớp, trước giờ vào học lại quay về như chưa có gì, cũng không nhìn cô.

Chuông reo báo hết giờ học vang lên, mọi người đứng lên chuẩn bị đi ăn trưa.

- Lớp phó! Cậu không đi ăn trưa à? - Hồ Bảo hướng Hàn Dực hỏi khi thấy cậu vẫn ngồi im đọc sách.

- Ừ.. cô giáo nhờ tớ chút việc, các cậu cứ đi ăn trước đi - cậu trả lời nhưng mắt vẫn dán ở trang sách.

- Các cậu còn không đi! - Thẫm An Nhiên lớn tiếng gọi, tỏ rõ sự mất kiên nhẫn, cũng không thèm nhìn cậu mà bỏ đi.

--------------

- An Nhiên, cậu bị bệnh sao? Tớ có dư một hộp nước cam, cậu uống đi, sẽ bổ sung Vitamin C - Vỹ Yên đẩy qua cho cô một hộp nước trái cây.

- À.. ừm.. cảm ơn cậu - cô chán nản múc từng muỗng cơm.

- À còn có cái này.. hôm nay tớ đem dư rất nhiều trái cây, các cậu chia nhau đi. An Nhiên, cậu ăn nhiều một chút! - Vỹ Yên tiếp tục đưa ra một hộp trái cây lớn, có đủ loại, dâu tây đặc biệt nhiều.

- "..." - cô nhìn thấy món khoái khẩu nhưng vẫn là vẻ mặt chán chường.

Sau khi ăn xong, mọi người chuẩn bị về lớp, đột nhiên Vỹ Yên kéo tay Thẫm An Nhiên lại.

- An Nhiên, lúc nãy tớ mua dư một chai nước suối, cho cậu! Uống nhiều nước sẽ nhanh khỏe! - Vỹ Yên dúi chai nước vào tay cô rồi vội chạy về lớp mình.

- "..."

"Mua nước cũng có thể mua dư sao!!? Vỹ Yên dạo này còn ngốc hơn mình a!" - cô ngây ngốc suy nghĩ nhưng rồi cũng cầm chai nước đi về lớp. Giờ đầu óc cô không còn nhanh nhẹn để thắc mắc nữa, vẫn còn rất choáng váng.

Cô trở về lớp cất đồ, xong thấy khó chịu, vội chạy vào nhà vệ sinh. Lúc nãy đã ăn không nhiều, giờ lại nôn ra hết, cô mệt mỏi dựa vào tường nhà vệ sinh để hồi sức. Hàn Dực từ xa tới thấy cô mặt nhăn nhó khó chịu đứng không vững, vội chạy lại muốn đỡ cô.

- Cậu không sao chứ? Chỗ nào không khỏe?

- Ai cần cậu lo, đừng đυ.ng tớ - cô càng khó chịu đẩy tay cậu ra, cô đang rất nghẹn khuất.

"Lúc cần cậu xuất hiện, sao cậu không xuất hiện?"

"Lúc cần cậu quan tâm, sao cậu không quan tâm?"

- Đừng nháo, để tớ đưa cậu xuống phòng y tế! - cậu nhẹ giọng nói, tay vẫn ôm lấy cô.

- Không cần, tránh ra! - cô cương quyết giãy giụa.

- An Nhiên! Em bị sao vậy? - giọng của Ngô Tử Đằng phía sau vang lên.

- Anh Tử Đằng! Có thể đưa em xuống phòng y tế không? Em thấy có chút choáng váng - cô hướng Ngô Tử Đằng nhờ vã, xem cậu ở kế bên như vô hình.

- Được! Để anh dìu em đi, sao lại để bị bệnh đến như vậy, cẩn thận! - Ngô Tử Đằng kéo cô từ tay cậu về phía mình, cũng không thèm nhìn cậu, nhẹ nhàng dìu cô đi về hướng phòng y tế.

- "..." - tay cậu vẫn còn vươn ra chưng hửng giữa không trung, từ từ buông lỏng xuống rồi nắm thành quyền căng chặt.

Ở phòng y tế, sau khi nhờ cô giáo gọi về nhà để mẹ Thẫm lên rước, cô ngồi cầm ly nước uống từng ngụm nhỏ, nhìn vào khoảng không như mất hồn.

- Em đã thấy đỡ hơn chưa? Có muốn ăn gì không? - Ngô Tử Đằng ngồi kế bên quan tâm hỏi.

- Vâng, em thấy tốt hơn rồi. Anh Tử Đằng mau về lớp đi, chuông reo vào học nãy giờ rồi, em ngồi đây đợi mẹ lên rước, lúc nãy cảm ơn anh - cô gượng cười giục anh trở về, khuôn mặt rất thiếu sức sống.

- Được, vậy anh trở về. Sau này có gì cần thì tới lớp 9B tìm anh, không thì sân bóng rổ, biết không?

Cô nhẹ gật đầu nhìn anh cười như cảm ơn.

- À anh Tử Đằng! - cô gọi giật anh lại. Em.. em có thể nhờ anh một việc được không? - cô hơi lúng túng nhìn anh hỏi.

- Đương nhiên được, là chuyện gì? - anh mỉm cười nhìn cô, anh luôn muốn cô nhờ vã anh, ỷ lại anh, cần anh giúp đỡ.

- Mỗi sáng, anh có thể qua nhà rước em đi học được không? Xe bạn em bị hư, tạm thời không chở em được, có phiền anh không? - Lần trước anh đòi chở cô về, nên cô biết nhà anh cũng cùng hướng nhà cô, nên sẽ không quá bất tiện đi. Hơn nữa cô biết anh thích cô nên cô mới dám mở miệng nhờ vã. Dù sao không có Hàn Dực, cô không cần thiết phải từ chối ý tốt của người khác nữa.

- Được! Được! Không phiền! Vậy sáng mai anh qua rước em, em nghỉ ngơi đi, anh về lớp trước - anh vui vẻ hớn hở quay về lớp, còn nghĩ ngày mai sẽ thức thật sớm để qua đón cô.

Ở lớp, Hàn Dực không thể nào tập trung được, liên tục làm bài sai, cũng không nghe vô bài giảng, đợi đến giờ nghỉ chạy đến phòng y tế, hỏi ra mới biết mẹ Thẫm đã đến đón cô về nhà, cậu cũng yên tâm hơn.

--------------

* Trước giờ ăn trưa hôm nay:

- Vỹ Yên - Hàn Dực cầm theo một túi đồ đứng trước lớp học của Vỹ Yên.

- A!!? Hàn Dực, sao hôm nay lại qua lớp tớ, tìm thầy giáo à? - Vỹ Yên ngạc nhiên khi thấy Hàn Dực tới lớp mình, bình thường cậu vẫn luôn dính theo Thẫm An Nhiên mà thôi.

- Nhiên bị bệnh, tớ có mua nước cam, trái cây cùng nước suối, lát cậu tìm cách đưa cho cậu ấy, đừng nói là của tớ - cậu đưa hộp đồ cho Vỹ Yên, mắt cũng thoáng một tia buồn rầu cùng bất đắc dĩ.

- An Nhiên bị bệnh sao? Mà sao cậu không đưa cho cậu ấy? Lại cãi nhau à?

- Cậu cứ làm theo lời tớ, tớ sẽ giúp cậu làm bài tập trong một tuần - cậu nói xong vẫn là lạnh lùng bỏ đi.

--------------

* Sau giờ ăn trưa:

- Nè Hàn Dực, tớ đã đưa hết đồ cho An Nhiên rồi, nhưng cậu ấy vẫn buồn lắm, không ăn được gì nhiều - Vỹ Yên tới một góc khuất gần nhà ăn để báo tình hình với Hàn Dực.

- Ừm.. có ăn một chút là tốt rồi. Mỗi ngày tớ sẽ đưa đồ cho cậu, cậu cứ như vậy mà đưa cậu ấy, cậu ấy ăn càng nhiều, tớ sẽ giúp cậu làm bài càng nhiều - Hàn Dực thở dài rồi xoay người bước đi, một bóng dáng ủ rũ.

"Mình thành nhân viên chuyển phát rồi a!!? Nhưng "tiền công" này cũng thật hậu hĩnh đi!!!" - Vỹ Yên thầm nghĩ.