Chương 14

Hôm nay là thứ sáu, theo như đã hứa, cô phải đến thư viện giúp đàn anh Tử Đằng ghi chép tư liệu, cô cứ mãi quấn quýt không biết nên dùng lý do gì cho tốt để Hàn Dực không nghi ngờ đi về trước, nhưng cô đã lo xa, sau chuyện ngày hôm qua, nguyên cả buổi sáng hôm nay cậu làm mặt lạnh với cô a.

- Dực! Hôm nay tớ có rất nhiều bánh bao nhỏ nhân đậu cậu thích, mẹ bảo tớ chia với cậu nha!

- "..."

- Dực! Hôm qua chơi bóng lâu như vậy, về có bị đau người không?

- "..."

- Dực! Cậu nói xem có phải tớ ngốc lắm không? Tớ lại để quên bút viết ở nhà rồi!!

- "..."

Một màn đối thoại một phía cứ kéo dài suốt quảng đường đến trường, cậu vẫn im lặng trầm mặt, khiến cô cũng cảm thấy bực tức, quyết định không lên tiếng nữa. Hai người cứ thế lạnh nhạt nhau suốt cả buổi học, rồi đến giờ ăn trưa.

- A!! Trong thịt xào có gừng a! - cô nhỏ giọng lên tiến nhưng vừa đủ để cậu nghe. Bình thường không đợi cô nói, cậu vẫn luôn biết cô không thích ăn gì, sẽ tự nhiên gắp bỏ qua hộp cơm của mình, rồi đưa món ăn cô thích bên hộp của cậu qua cho cô. Nhưng hôm nay...

- "..." - cậu vẫn bảo trì trầm mặt, nghiêm túc ăn cơm của mình, cũng không thèm nhìn qua cô.

- An Nhiên! Cậu không thích thì tự gắp bỏ ra a! Đâu có ai rãnh rỗi hoài mà giúp cậu! - Phạm Hy Hy cố ý ở bên mỉa mai.

- Hừ.. khó ăn thì không ăn thôi - cô bực bội nói, rồi cúi đầu chỉ ăn mỗi cơm và canh, không đυ.ng vô một miếng thịt nào.

"Ăn như vậy sẽ no sao!!?" - cậu trầm mặt nghĩ nhưng cũng không lên tiếng, cứ thế bỏ mặc cô bực tức.

Một bữa ăn với không khí nặng nề kết thúc, Hàn Dực bỏ về lớp trước, cô cố ý ngồi thật lâu, đến khi chuông reo mới trở về, để không nhìn thấy cậu, cô thật giận a!

Vừa ngồi xuống, sờ thấy một hộp sữa trong bàn học, nhìn thấy là loại sữa dâu cô thích, biết rõ là của ai vì lúc nãy thấy cậu có hộp sữa này nhưng cố ý không uống mà đem về lớp, cô nhoẻn miệng cười rồi mở ra uống. Cô biết cậu vẫn là quan tâm cô đi, nhưng không biết tại sao lại bực tức, thôi thì vì hộp sữa, đợi tối nay sẽ qua nhà cậu hỏi rõ.

Giờ tan học, vẫn đang tìm lý do muốn để cậu về trước để mình có thể đi thư viện, chợt thấy cậu xách cặp bỏ đi không đợi cô.

- Hàn Dực! - cô vội gọi, lâu rồi không gọi đầy đủ tên cậu, vì cô bắt đầu thấy giận rồi.

- Tớ có việc, không đưa cậu về được, hôm nay cậu tự về đi - cậu lạnh lùng nói rồi bỏ đi, không để cô nói thêm lời nào.

Cô tức đến nghẹn, tuy là đang muốn tìm cách để cậu về trước nhưng không nghĩ là cậu lại chủ động bỏ mặc cô mà đi về. Cô dứt khoát cầm cặp lên rồi hướng thư viện đi tới.

"Hàn Dực! Cậu được a! Cậu có giỏi thì bỏ mặc tớ luôn đi!!!" - cô vừa đi vừa tức, nước mắt sắp trực trào ra nhưng bị nén lại.

----------

- A!! An Nhiên, anh còn tưởng em không tới - Ngô Tử Đằng đang ngồi trong thư viện thấy cô đi tới thì vui vẻ đứng lên chào hỏi.

- Sao có thể a.. em đã hứa sẽ giúp đàn anh, đương nhiên sẽ tới! - cô gượng cười nói. Tâm trạng cô rất tệ, muốn nhanh chóng giúp ghi chép cho xong để rồi trở về nhà.

- Em sao vậy, không khỏe sao? Nhìn mặt em không tốt lắm.

- Không sao a, chỉ là học một ngày dài cảm thấy mệt mỏi thôi, chúng ta bắt đầu đi!

Hai bóng dáng ngồi sát nhau, cùng nhau ghi chép tài liệu. Lâu lâu Ngô Tử Đằng còn cố ý rướn người để cô như có như không áp mặt sát vào vai anh, anh còn giả như vô tình giúp cô vén vài sợi tóc rơi trước mặt. Những hình ảnh thân thiết từ đầu đến cuối lọt vào mắt của Hàn Dực đứng nép ở góc hành lang không xa. Trước đó cậu vẫn không tin nên hôm nay cậu cố ý bỏ mặc cô, nói mình bận việc về trước là để đến đây xác minh có thật là Thẫm An Nhiên giấu cậu để đi tới đây "hẹn hò" với Ngô Tử Đằng như lời của hai nam sinh hôm đó nói không.

Nếu hôm qua cậu hỏi cô mà cô thành thật nói rõ là do cô vì cậu nên mới đồng ý giúp đàn anh, thì chắc cậu sẽ không tức giận như bây giờ. Giờ một màn trước mắt diễn ra, cho cậu thấy rõ là cô có ý muốn cùng đàn anh "hẹn hò", việc giúp cậu chỉ là cái cớ mà thôi. Cậu nắm chặt tay thành quyền một lúc lâu, rồi buông ra xoay người đi về.

Sau khi hoàn thành xong ghi chép, Thẫm An Nhiên khăng khăng từ chối Ngô Tử Đằng đưa về, buồn bã xách cặp lên xe buýt. Về đến trước nhà đã là hơn 7 giờ tối, cô chần chừ nhưng rồi cũng qua bấm chuông nhà cậu. Mẹ Hàn ra mở cửa:

- A! Tiểu Nhiên à, hôm nay đi học về muộn thế con?

- Dạ, con chào dì, hôm nay con ở lại học muộn với bạn. Dực.. Dực có ở nhà không dì? - cô nhón chân ngó nghiêng vào nhà tìm bóng dáng của cậu.

- À.. tiểu Dực đang học bài, nó nói không muốn ai làm phiền, con có muốn dì lên gọi nó không?

- Dạ.. thôi ạ! Không cần làm phiền cậu ấy. Phiền dì nhắn cậu ấy, 11 giờ sáng chủ nhật, con chờ cậu ấy trước cửa công viên giải trí Hoa Đạt ạ.

- Ừm.. để dì nói với nó. Vậy con về nghỉ ngơi sớm đi.

- Dạ, con cảm ơn. Con chào dì ạ!

Sau khi cô quay về nhà, mẹ Hàn hướng vào trong phòng khách nói: "Con nghe rồi chứ? Nhớ đừng để con bé đợi đó!"

- "..."

--------------

10 giờ 30 sáng chủ nhật, Thẫm An Nhiên mặc một chiếc váy màu hồng ngắn tay, từ trên ôm sát xuống phần eo rồi xòe ra đến ngang đầu gối, cô còn cài thêm một chiếc kẹp tóc hình hai quả dâu nhỏ xinh trên tóc, tóc dài xõa ngang eo suông mượt bồng bềnh. Chân cô đi đôi giày sandal trắng có gót nhỏ làm cho đôi chân càng thẳng tấp. Xoay trái xoay phải thấy hài lòng về mọi thứ, cô cầm theo một hộp bánh pudding nhỏ rồi thưa mẹ Thẫm đi ra ngoài.

Cô tới điểm hẹn vẫn còn rất sớm, nên cô tìm một bóng mát gần cổng ra vào đứng đợi Hàn Dực. Vì đây là công viên giải trí dành cho lứa tuổi ngang tầm cô, nên không ít nhóm bạn, cặp đôi, và cả nhiều gia đình ra vào tấp nập. Thẫm An Nhiên đứng chờ mỏi chân, nên đành đi qua đi lại, thu hút không ít ánh mắt từ các cậu trai xung quanh.

Cô vốn đã xinh đẹp, hôm nay lại còn cố ý châm chút ăn mặc, tóc xõa nhẹ nhàng bay vờn trong gió, mặt có chút hồng hồng, lâu lâu thì bĩu môi, lâu lâu thì mỉm cười, như có vẻ chờ mong, lại có chút hờn trách. Hình ảnh trong trẻo, ngây thơ lại có chút đẹp đến bắt mắt nổi bật giữa đám đông người.

Cô giơ tay xem đồng hồ, thấy đã đến gần giờ hẹn mà Hàn Dực vẫn chưa xuất hiện, sợ bánh pudding bị nóng đến hỏng, cô vội ôm khư khư vào lòng, lấy tay che nắng cho nó.

Cô ngây ngốc đứng rồi lại ngồi đợi, mặt trời càng lúc càng lên cao, váy áo cô bắt đầu thấm ướt mồ hôi. Đến lúc nhìn không thấy bóng của mình trên đất nữa, cô biết mình đã mệt mỏi chờ đợi hơn 1 tiếng đồng hồ. Cô tức đến sắp muốn khóc, nhưng vẫn cứng đầu tiếp tục đợi, cô sợ nếu cô bỏ về, Hàn Dực tới lại không tìm thấy cô. Chợt cô nghe một giọng nói quen thuộc:

- A.. ra thật là An Nhiên a! - Phạm Hy Hy không biết từ đâu tới cúi đầu nhìn cô.

- Chào.. chào! Cậu cũng tới đây chơi à?

- Ừm.. tớ đi cùng gia đình, ba mẹ tớ ở bên kia! Còn cậu? - Phạm Hy Hy vừa nói vừa chỉ tay về một đôi nam nữ trung niên đứng cách đó không xa.

- À.. tớ.. tớ đang chờ bạn!

- Không phải là Hàn Dực chứ?

- "..."

- Mà chắc là không phải đâu a! Cậu ấy hẳn là đang ở nhà rồi - Phạm Hy Hy nói như có vẻ châm chọc.

- Là ý gì?

- Thì lúc nãy, nhà tớ có gọi qua nhà Hàn Dực, muốn rũ cậu ấy cùng đi tới đây chơi, nhưng cậu ấy nói phải ở nhà ôn bài, tớ còn nghe được tiếng Ti-vi qua điện thoại a!

- "..."

- Thôi.. tớ phải vào cùng ba mẹ rồi, cậu tiếp tục chờ bạn nha - Phạm Hy Hy vui vẻ chào tạm biệt, trong lòng rất hả hê khi nhìn vẻ mặt thất vọng của cô.

Thẫm An Nhiên không biết mình mơ mơ màng màng về nhà như thế nào, chỉ nhớ là trước khi ngất đi còn nghe tiếng mẹ Thẫm gọi lớn tên cô. Cô sốt rất cao cả một đêm hôm đó.