Chương 16

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác mà thở dài mấy hơi, tay cứ nhẹ xoa xoa đầu cậu. Được một lúc, đối phương nhanh chóng đã thức dậy, vươn vai ưỡn ẹo cơ thể qua lại dù mắt còn nhắm nghiền. Đi đôi với hành động trên là từng con chữ bị kẹt trong miệng, không rõ là âm thanh gì, chỉ biết trông bộ dạng cậu lúc này là khôn cùng đáng yêu.

"Dậy rồi sao?"

Tiêu Chiến đã suy nghĩ kỹ rồi, có gì để ngần ngại khi đối mặt với nhau đâu, cùng lắm là nhớ mấy hình ảnh bâng quơ rồi xấu hổ một chút cũng thôi. Chưa kể anh đã hạ quyết tâm, không để quan hệ cả hai dậm chân tại chỗ hoặc buộc Nhất Bác phải chờ nữa.

"Dạ, anh Chiến."

Nhất Bác cười tươi đáp lại nụ cười ôn nhu vào ban mai mà Tiêu Chiến dành cho cậu.

"Đói không? Muốn ăn cái gì? Tôi nấu cho em."

"Muốn ăn anh cơ."

Nhất Bác đưa tay câu cổ Tiêu Chiến rồi làm nũng nói. Đúng như những gì anh dự đoán từ lâu, cậu không hề trong sáng giống như cái bề ngoài hồn nhiên này.

"Không được, đang là buổi sáng, không thể."

Tiêu Chiến gõ gõ tay lên môi Nhất Bác rồi lắc lắc đầu nói không. Cậu cắn luôn ngón tay anh vào miệng, cho lưỡi đảo quanh mấy vòng khiến bản thân giật thót, nhanh rút ra cùng ngồi dậy. Vì cứ như vậy thì khỏi cần đến thuốc, bản thân cũng sẽ nổi cơn du͙© vọиɠ. Cùng nhau làm một trận bất kể thời gian xoay chuyển.

"Sao chứ? Sáng không được sao? Em nghĩ sáng mới thích hợp chứ?"

Nhất Bác vẫn tiếp tục dùng chân lẫn tay câu lấy người Tiêu Chiến, không cho anh ngồi dậy thành công rồi thắc mắc hỏi. Đúng là cái cậu nghĩ chẳng sai, nhưng bản thân còn rất nhiều chuyện cần làm, chưa kể đâu phải dạng khi nào cũng có thể lăn lộn trên giường. Nên chuyện này anh sẽ không chiều đối phương, dù cậu có giận dỗi.

"Tôi nói không là không, mau đi làm vệ sinh cá nhân, tôi xuống bếp nấu gì đó cho em."

Nhất Bác sợ Tiêu Chiến giận mới đúng, cho nên nhanh hôn lên trán anh rồi cùng nhau ngồi dậy. Bản thân thẹn thùng, đỏ ửng mặt, bất kể chuyện đi đứng còn khó khăn mà nhanh xuống lầu. Cậu vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ, thay xong quần áo thì đi ăn sáng. Anh bảo cậu lớn rồi, muốn uống sữa cũng được, nhưng hơn hết vẫn không thể bú bình vì khó coi, nên chỉ có thể uống ly.

Nhưng Nhất Bác muốn được bú bình để Tiêu Chiến ôm trong vòng tay. Nhưng anh đã không chịu thì hà tất cậu phải uống sữa nữa? Nên chuyển sang tập tành ăn sáng, có lên cơn thèm sữa thì sẽ mua loại cao cấp pha sẵn mà dùng cho thuận tiện.

"Anh à, có cái môn hay như thế, sao trước giờ anh không chỉ em chơi?"

Tiêu Chiến nghe xong liền bị sặc khi đang uống chút nước lọc. Nhất Bác giật mình, nhanh đưa khăn để anh lau miệng và hỏi có sao không.

"Nhất Bác, chuyện quan hệ này, chẳng phải nói làm là làm hay làm với ai cũng được, em có biết không?"

Nghĩ làm sao mà Nhất Bác kêu Tiêu Chiến chỉ cậu cái môn này chứ? Nhưng nghĩ rồi cũng thấy chuyện này là bản năng tự nhiên rồi. Như hồi qua, dù ban đầu có lúng túng, nhưng khi vào được trong anh thì cậu đã suồng sã kinh khϊếp còn gì?

"Giao phối thôi mà..."

Tiêu Chiến không nghe nổi nữa nên đứng lên, tiến lại bếp xem nồi súp của mình đã sôi chưa. Để Nhất Bác một mình ngồi chờ ở bàn ăn.

"Cái đó ba mẹ của em nói, hình như là thời kỳ động dục. Thế là hồi tối anh tới á?"

"Đủ rồi Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến ngượng ngùng nên quay lại quát lớn lên. Nhất Bác thật sự không biết nên dùng từ sao cho đúng, chỉ hiểu đến đâu thì nói đến đó. Chẳng ngờ lại bị anh quát nên bản thân nhanh chóng rơi nước mắt tuôn tuôn.

"Nín, nín nào, đừng khóc...tôi...tôi không cố ý la em đâu, nín, nín nào."

Tiêu Chiến không ngờ, đã lâu thế rồi mà Nhất Bác vẫn còn mau nước mắt đến vậy.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến, khi anh tiến đến trước mặt mình rồi nói xin lỗi trong sự thút thít. Bản thân giúp cậu lau lệ, xoa đầu, ân cần dùng dịu dàng hết mực bảo rằng.

"Nín nào, thật sự tôi không có la em, ý là em dùng từ sai rồi, nên...nên tôi....tôi xấu hổ, do đó mới chẳng kiểm soát được giọng của mình. Em nín nha, đừng khóc, tôi sai, sai rồi."

"Đừng lớn tiếng với em nữa nha, về sau không được như thế nữa nha."

Nhất Bác nhanh mang mặt mình úp vào ngực của Tiêu Chiến để lợi dụng. Anh có nhận ra thì cũng đâu thể làm gì khác, đành để cậu tùy ý làm theo ý mình, miễn hết giận, ngưng khóc là được. Do rơi lệ sẽ khiến đối phương thấy mệt, mắt đau, cuống họng mỏi bởi từng tràng nấc nghẹn. Nên bản thân mới ở đây mà bất chấp dỗ dành.

"Nếu sau này em có nói sai, thì anh dạy em nha, đừng la, đừng quát em a."

Nhất Bác ngước mặt lên rồi sau khi nói còn bĩu bĩu môi nhìn Tiêu Chiến. Anh cười nhẹ rồi gật gật đầu hứa hẹn, cậu thoáng hết buồn, cười tươi đáp lại.

"Được rồi, ăn sáng thôi."

Tiêu Chiến thấy thức ăn cũng nên tắt bếp nên nhẹ đẩy Nhất Bác ra để đi bày trí. Cậu đã học xong những gì cần học cũng như kỹ năng, cho nên hiện tại khỏi phải mời gia sư đến nhà. Anh có tính chuyện cho đối phương ở tương lai, nhưng chắc phải đợi thêm một thời gian nữa. Để cậu thư thả đầu óc, chứ vừa nhét nhiều kiến thức vào đầu, nay lại đi làm hoặc tiếp tục làm quen với cái khó khăn mới thì tội nghiệp lắm.

Hôm nay Tiêu Chiến mệt bởi đêm qua vận động quá sức, nên yêu cầu trợ lý đem giấy tờ quan trọng đến nhà cho mình. Chưa dừng ở đó, còn gọi điện cho người quen trong sở cảnh sát. Xin lệnh cấm Đan Bân đến gần mình. Bản thân không để cho loại chuyện kinh tởm cùng hạng người lưu manh đó đến gần với mình. Chuyện này chẳng những riêng gì bảo vệ anh, mà còn giúp cả Nhất Bác, vì anh biết. Đối phương từ lâu đã ghim sâu cậu vào lòng, nên thân phận sư tử bị người đó biết được, mọi vấn đề chắc hẳn rùm beng lên.

"Tiêu Chiến, anh Chiến, anh à..."

Tiêu Chiến đang ở trong bếp nấu bữa tối thì Nhất Bác từ ngoài chạy vào gọi liên tục. Anh hơi lo lắng, tưởng cậu có chuyện gì nên nhanh lau tay, tắt bếp rồi hỏi.

"Sao thế? Có chuyện gì sao?"

"Anh ra đây, xem cái này nè."

Nhất Bác nhanh lôi Tiêu Chiến ra, anh đưa mắt nhìn TV theo hướng tay cậu chỉ. Ở đó đang chiếu lại chương trình Tân Đại Hội Lâm Vũ, quy tụ rất nhiều diễn viên, ca sĩ khác nhau tham gia. Chỉ là lòng còn chút không hiểu, chẳng lẽ cậu kêu mình ra đây chỉ để coi chương trình?

"Có gì à?"

"Anh...cho em đi học nhảy nha, nhảy giống họ ấy."

Nhất Bác nói, nhưng sợ Tiêu Chiến la nên giọng rất nhỏ còn bẽn lẽn. Tay nắm lấy vạt áo anh mà khẽ giật giật vài cái.

"Em thật sự thích sao? Em sẽ không hối hận chứ? Môn này nhìn vậy mà chẳng phải vậy đâu. Sẽ có bị thương, sẽ nhiều mỏi mệt, em phải suy nghĩ kỹ."

Tiêu Chiến thật sự không muốn cho Nhất Bác học môn này, vì nó rất nguy hiểm cho xương khớp. Vả lại dancer liệu mấy ai nổi tiếng thật sự? Cứ cho cậu sẽ may mắn mà được trình diễn đó đây, vậy thế giới lúc đó của cậu chẳng phải là sống ở showbiz sao? Cái nơi xô bồ đó, bảo bối lương thiện, trong sáng của anh có thể tồn tại nổi sao? Vốn dĩ có rất nhiều cái để lo ngại.

Nhìn mặt Tiêu Chiến như không thích, còn yên lặng một lúc lâu thì Nhất Bác cũng rất buồn. Nhưng nếu anh chẳng thích thì biết làm gì hơn? Bản thân đâu thể làm phật ý của chủ nhân, người cung cấp, nuôi dạy cậu đầy đủ.

"Nếu anh không thích, thì thôi."

Nhất Bác buông vạt áo của Tiêu Chiến, rồi đi lấy remote để tắt. Anh nhanh chóng ngăn tay cậu lại, sau đó vẻ mặt đầy phân vân cùng lắng lo, nhưng rồi cũng chầm chậm bảo.

"Em tìm hiểu kỹ về việc làm một dancer đi, nếu em vẫn thích và có tính kiên trì, làm được đến nơi đến chốn, không bỏ cuộc thì tôi sẽ cho em theo học."

"Thật sao anh?"

Nhất Bác mừng đến mức nhảy lên rồi nắm lấy tay Tiêu Chiến hỏi. Anh nhìn cậu vui thì lòng cũng dễ chịu hơn một chút nên cười cùng gật đầu đáp lại.

"Oa....yêu anh nhất, yêu anh chết mất chủ nhân à, anh à, anh à, anh à..."

Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến rồi nói đủ điều cảm ơn, thương yêu. Kỳ thực lòng anh sớm đã mềm nhũn, nay còn gặp tình cảnh này thì càng chấp thuận cho cậu theo học nhảy. Miễn đối phương thấy vui và xem bộ môn này là ước mơ của mình, thì anh sẽ chẳng ngần ngại gì mà cho theo học.

Nhất Bác đã thức suốt đêm để tìm hiểu đúng như lời Tiêu Chiến đã nói. Anh theo đó cũng ngủ không được mà lăn lộn trên giường, có kêu cậu đi nghỉ mấy lần nhưng đều bất thành. Kỳ thực làm lòng anh càng chạnh xuống. Bản thân chẳng sợ cậu sẽ vì chuyện này mà sao lãng mình, chỉ lo đoạn đường này vốn dĩ nào dễ bước.

Cứ cho rằng Nhất Bác sẽ tích cực, cố gắng và hoàn thành tốt những gì đam mê. Nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như ý muốn, lỡ nổi tiếng, nhiều người biết đến thì sẽ hạnh phúc trong mỏi mệt. Lỡ tên tuổi chẳng một ai biết thì đau lòng cỡ nào? Tiêu Chiến thở dài mấy hơi, nhanh lấy điện thoại vào nhà vệ sinh để liên lạc cho đối tượng cần hẹn, sợ nói tại giường thì cậu sẽ nghe được nội dung. Dù biết thời điểm này là làm phiền người khác, nhưng bản thân không còn nhiều thời gian hay nghĩ thấu đáo nổi nữa.

Đến khi bàn xong chuyện, trở ra đã thấy Nhất Bác ngủ gục trên bàn. Tiêu Chiến lần nữa thở dài, tắt đi máy tính, tắt chuông điện thoại của cậu, sau đó tìm cái chăn mỏng đắp lên. Đối phương mới ngủ, anh không dám đánh thức hoặc đỡ lại giường. Sợ rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ hoặc khi tỉnh giấc, cậu lại tiếp tục lên mạng thì nguy. Nên bấm bụng để ngủ ngồi một đêm, dù sao trời cũng gần sáng rồi.

Nhất Bác vẫn xem xét đủ phương diện, xong càng xem càng hứng thú nên vẫn hăng hái, muốn luyện tập. Cho nên Tiêu Chiến nhanh tìm nơi dạy nhảy tốt nhất gửi cậu vào. Anh mỏi mệt ngồi ở bàn làm việc rồi xoa xoa mi tâm cùng hai bên thái dương. Trước mặt vẫn còn các hồ sơ cần giải quyết của công ty. Cũng như tài liệu, hình ảnh phòng dạy nhảy bậc nhất chất chồng. Đi đôi theo đó là bảng báo cáo ghi các điều cần thiết, chú ý trong môn này.

Vì Nhất Bác, Tiêu Chiến quyết phải tìm hiểu rõ mọi thứ, để có thể giúp ích hoặc cổ vũ được cậu. Bởi đối phương thích, rồi chọn trò chuyện, tâm sự với anh các thứ. Nhưng lúc đó bản thân lại chẳng biết gì, chỉ ngồi yên nghe cậu nói thì không khí sẽ bị trì trệ, vô cùng nhàm chán, ảnh hưởng tâm trạng sư tử nhỏ rất nhiều.

Nên Tiêu Chiến cũng sẽ cố gắng tìm hiểu, để biết mọi thứ. Một mặt để hiểu làm sao quan tâm, săn sóc và giúp đỡ Nhất Bác ở vai trò hậu phương. Một mặt để biết mà cùng cậu san sẻ, tăng thêm sự khắng khít cho mối quan hệ đang dần phát triển này.

"Chủ tịch, người ngài muốn gặp đến rồi."

Cô thư ký gõ cửa rồi tiến vào nói, Tiêu Chiến nhanh cho vào rồi dặn pha cafe mang vào.

"Xin chào ông Thái, mời ông ngồi."

Tiêu Chiến rời khỏi bàn làm việc để đưa tay mời đối phương ngồi xuống ghế ở bàn trà. Cafe nhanh được mang vào nên những gì cần nói cũng được mở lời.

"Ông Thái, thật ngại quá khi hẹn ông đến tận đây."

"Không sao cả, chỉ là tôi chẳng biết, Tiêu tổng đang muốn cùng nói chuyện gì."

Ông Thái rất lịch sự, nhấp cafe rồi hỏi.

"Chuyện là tôi muốn gửi một học viên vào chỗ của ông."

"À chuyện này dễ thôi, chỉ cần đến đăng ký là được."

Chỗ của ông Thái, là phòng dạy đạt chuẩn quốc tế, không thể nói vào học liền vào được. Nhưng đây là Tiêu Chiến mở lời nên ông cười và chấp thuận ngay.

"Cái tôi cần, là chiếu cố em ấy. Tôi không buộc ông Thái đây, phải dạy em ấy thành tài nhanh chóng. Cái tôi cần là em ấy học tập tốt nhưng có thể thoải mái. Phải độ chừng vừa thấm mệt liền cho nghỉ ngơi rồi bồi dưỡng, sau đó mới tiếp tục. Ông hiểu ý tôi chứ?"

"Hiểu rồi, Tiêu tổng."

Tiêu Chiến lấy ra chi phiếu chuẩn bị sẵn đẩy đến trước mặt đối phương rồi bảo.

"Thế phiền ông rồi."

"Tiêu tổng quá lời, bổn phận của tôi thôi mà."

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ cũng đã 2 giờ chiều, nên anh thu xếp việc rồi về sớm báo tin cho Nhất Bác. Khi cậu biết mình có chỗ học thì vui đến độ nhảy cẫng lên, xong ôm anh xoay mấy vòng do phấn khích quá độ. Nhìn đối phương như thế, kỳ thực lòng anh thấy đủ rồi.