Chương 46: Đại khích bác ly gián, đại Trịnh đô thành tìm Sở vương

"Theo lời nàng

nói, thái tử

không

thích nàng như vậy?" Tần Sở Minh châm ngòi

nói.

Đào Nguyệt An động tác cứng đờ, nghe ý tứ của ma ma, giống như thái tử

thật

sự

ghét bỏ nàng, nhưng ở trước mặt Tần Sở Minh luôn

không

thể

nói

ra được.

hắn

mấy ngày này mỗi ngày đều mang nàng

đi

ăn, Đào Nguyệt An mỗi lần bị đói

sẽ

không

phòng bị sau khi ăn no liền có khí lực tự hỏi

hắn

cuối cùng đanh tính toán cái gì.

Nhưng nhiều ngày như vậy cũng chỉ là cùng nhau ăn cơm,

không

có làm cái gì. Thời gian đầu nàng con nghi ngờ, nhưng cùng nhau ngày

một

nhiều phòng bị đều chậm rãi tan rã.

"Hẳn là thích." Đào Nguyệt An lại gắp sườn xào chua ngọt, giả bộ vô tình

nói.

"Nhưng nếu thái tử thích nàng, làm sao có thể chê nàng béo?" Tần Sở Minh giống như vô tội mở to mắt nhìn nàng, trong lòng

đã

muốn hung hãn đem Trịnh Tông

anh

thăm hỏi hơn mười lần.

Đào Nguyệt An ngẩn người, nhai thịt vừa muốn phản bác, lại nghĩ nửa ngày

không

ra, chỉ có thể ấp úng, "Có lẽ... Có lẽ ta gầy

một

chút, gầy

một

chút

hắn

sẽ

thích."

nói

xong chính nàng cũng cảm thây

không

nắm chắc.

Bàn tay Tần Sở Minh nắm thành quả đấm, mặt vẫn

không

đổi, giống như bạn bè

nói

chuyện phiếm, "Nhưng thái tử

không

thích nàng, vì sao còn cưới nàng?"

Nghe

nói, Đào Nguyệt An lại choáng váng, Vương ma ma

nói

thái tử thích Thải Vi, nếu lời ma ma

nói



sự

thực,

hắn

tại sao phải cưới mình? trước kia Đào Nguyệt An quá để ý vẫn đề này

hiện

nay lâm vào sâu đậm suy tư. Tần Sở Minh thấy bộ dáng mơ hồ của nàng, cười đắc ý, "Nếu thái tử

không

thích nàng, sau khi nàng tiến vào đông cung,

hắn

mỗi ngày cùng Vương Thải Vi ở chung

một

chỗ,

không

rảnh chiếu cố nàng, nàng còn có bữa tối ăn

không?"

Lời này liền

đã

động tới chỗ hiểm của Đào Nguyệt An cặp lông mày nhíu lại

một

chỗ bộ dáng thống khổ. Tần Sở Minh thêm dầu vào lửa, "Nếu nàng sinh đứa

nhỏ,

một

lớn

một

nhỏ

cùng nhau ngồi ở trong phòng uống canh rau xanh còn Vương Thải Vi

trên

bàn lại toàn sơn trân hải vị, tổ yến vây cá,

không

phải so với bị phạt còn khó chịu hơn?"

Đào Nguyệt An bị sợ hãi, tay run

một

cái, miếng sườn vừa kẹp rơi xuống ở

trên

bàn "Vậy... Vậy làm sao bây giờ a, ta

không

muốn uống canh rau xanh. Canh kia

thật

sự

rất khó uống,

một

chút hương vị cũng

không

có..." Trong đầu nàng giống như xuất

hiện

một

núi canh rau xanh,

một

chén

một

chén xếp thành núi

thật

cao đến bầu trời rồi đổ ầm xuống, nàng mang theo đứa

nhỏ

đáng thương tránh ở

một

góc, lại thấy Vương Thải Vi bưng

một

chén thịt đến trước mặt nàng,

nhẹ

nhàng đặt ở trước mặt vượng tài, bàn tay tinh tế thon dài

nhẹ

tay xoa xoa đầu vượng tài, cặp mắt đào hoa hướng chỗ nàng

nhẹ

nhàng lướt qua phong tình vô hạn, "Cẩn thận ăn, đừng bị người đoạt."

Tần Sở Minh

âm

thầm cười, gắp cho nàng

một

viên thịt đồng tình

nói, "Mau thừa dịp

hiện

tại ăn nhiều chút, sau này chờ nàng lập gia đình, ta

không

có biện pháp đưa thức ăn cho nàng. Có lẽ đời này cũng chỉ có thể uống canh rau xanh."

nói

xong

không

ngừng thổn thức,

thật

đúng là giống bữa tối cuối cùng của Jêsu và 12 môn đồ.

Đối với

một

chén đồ ăn

yêu

thích, Đào Nguyệt An vốn nên ăn ngấu nghiến lúc này lại

không

động đũa. Nàng hốt hoảng cầm lấy tay áo Tần Sở Minh, vẻ mặt khẩn cầu, "Vương gia

không

phải

nói

chúng ta là bạn sao, ngài thông minh nhất, có thể dạy ta

một

chút hay

không, ta

không

muốn cả đời uống canh rau xanh."

thật

muốn cầm lấy tay Tiểu Hạ Nguyệt

nói

cho nàng biết gả cho ta, ta về sau mỗi ngày đều

sẽ

cho nàng ăn thịt lại còn mang nàng

đi

khắp nơi. Lại lo lắng nóng vội, ngược lại đem nàng dọa, ngay cả cơ hội ăn cơm chung như vậy cũng

không

có.

Nội tâm rối rắm vạn phần Tần Sở Minh đối mặt mắt hạnh ngập nước cảm thấy Vương ma ma chẳng hiểu cái gì là thẩm mỹ, vợ

hắn

tiểu Hạ Nguyệt ngày thường bộ dạng tốt như dù có nhiều thêm chút thịt cũng

không

ảnh hưởng. Làm sao có thể kém Vương Thải Vi?

hắn

mỗi ngày nhìn cũng

không

biết chán, ngược lại

một

ngày

không

còn thấy, trong lòng liền vắng vẻ khó chịu.

Nghĩ nghĩ

hắn

lại đồng tình sờ sờ đầu Tiểu Hạ Nguyệt giống như nhìn vào cửa cung sâu như biển, từ nay về sau người bạn

nhỏ

không

có lối về "Có thể uống canh rau xanh cả đời cũng coi là tốt, dù đói, cũng có thể bảo toàn mạng sống. Nếu về sau thái tử đăng cơ, chính là hoàng đế, nàng

không

nghe ma ma

nói

sao? Trong lãnh cung đều những phi tử

không

được hoàng đế thích, các nàng ngay cả canh rau xanh đều

không

có để uống,

không

ít người ở bên trong đói chết."

"Thực...

thật

vậy chăng?" Đào Nguyệt An lắp bắp.

"Nàng nếu

không

tin, khi trở về hỏi ma ma

một

chút xem ta có phải hay

không

lừa gạt nàng."

Đào Nguyệt An gảy gảy chén thịt

một

hồi, liền

không

ăn được. Nàng hai ngày này cùng Vương ma ma quan hệ có chút cứng ngắcbuwaax trưa

đã

được cải thiện, nàng lấy hết dũng khí hỏi

một

câu, "ma ma, ngài biết lãnh cung sao?"

"Lãnh cung, tiểu thư vì sao lại hỏi cái này?" Vương ma ma nhìn thức ăn

trên

bàn, mặc dù

không

biết nàng nghĩ cái gì nhưng vẫn cảm thấy, đây là

một

cơ hội để giáo dục tư tưởng tốt,

không

mặn

không

lạt

nói, "Đương nhiên biết."

" ở bên trong đều là người hoàng đế

không

thích sao?" Đào Nguyệt An cẩn thận hỏi, "Ở bên trong, cả đời

không

thể

đi

ra ngoài?"

"Đúng vậy." Vương ma ma gật gật đầu, "Toàn bộ giam ở bên trong, tối tăm

không

ánh mặt trời, ai dám vụиɠ ŧяộʍ chạy ra bên ngoài, liền bị đánh gãy chân kéo về. Phi tử bị đánh gãy chân

không

được Thái y xem,

trên

chân miệng vết thương bị loét ra toàn bộ

sẽ

bị thối rửa

không

bao lâu

sẽ

không

thể

đi

được."

Nghe được hình ảnh máu me tiểu tâm can Đào Nguyệt An có chút phát run, còn tiếp tục hỏi, "Vậy... Người ở bên trong ăn cái gì?"

"Nước rửa chén." Vương ma ma thấy nàng

không

hiểu giải thích, "Chính là nước ôi thiu, phòng bếp ăn thừa, đồ ăn hư đổ vào

một

cái thùng lớn, phát ra mùi vị chua. Ngoài cung có nhiều chỗ lấy ra nuôi heo, nhưng mà thức ăn của heo nuôi trong cung rất quý giá, ngươi cho chúng nó ăn nước ôi thiu, chúng nó còn

không

them ăn."

"Này... Này sao có thể ăn a." Đào Nguyệt An tam quan

đã

bị đánh sâu vào,

một

chút cũng chưa hồi phục tinh thần. Vương ma ma thừa dịp này thêm liều thuốc mạnh, có lẽ có thể dạy nàng từ nay về sau biết lấy lòng thái tử gia, vì vậy

nói, "Này phi tử vào lãnh cung, đừng

nói

ăn. So với chết còn thống khổ hơn, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ hai ba năm."

Nhìn ánh mắt hỏi thăm của Đào Nguyệt An, Vương ma ma giải thích, "Lão nô vì sao khuyên ngài, phải để ý Vương tiểu thư kia, chớ để sủng ái của thái tử điện hạ bị đoạt

đi

, còn

không

phải là vì ngày sau của tiểu thư. Từ cổ chí kim hoàng hậu bị phế

sẽ

không

có kết cục tốt. Ngài chưa nghe

nói

qua Vương hoàng hậu, nàng bị phế sau nhốt ở lãnh cung, bị người chém đứt đem tay chân, móc xuống hai mắt, cắt lưỡi, ngâm trong rượu, muốn chết cũng

không

được. Ngày đó, thực

thì

sống

không

bằng chết."

Vương ma ma

nói

âm

trầm, sau lưng Đào Nguyệt An

một

trận cảm giác lạnh run. Thấy

sự

đe dọa của mình có hiệu quả

thì

rất cao hứng, thừa dịp cơ hội gõ nàng, "Cho nên ma ma mới bắt người đọc sách để học cách hầu hạ thái tử điện hạ, tất cả đều là vì tốt cho người. Thái tử tương lai là hoàng đế, là chủ thiên hạ, nếu

hắn

thật

sự

đem ngài nhốt vào lãnh cung, Đào gia cũng

không

thể tránh được a. Cho nên a, người phải cố gắng tranh thủ khiến thái tử vui vẻ..."

"Kia ma ma... Ta

không

lấy thái tử,

không

lấy chồng có được

không?" Đào Nguyệt An Bị nuôi trở nên đơn thuần nghĩ đến chính mình bộ dạng

không

có tay chân, sợ tới mức cả người phát run, nhất thời vô lực bắt đầu liều mạng la hét

không

muốn gả.

Vương ma ma vừa nghe,

không

nghĩ tới mình mình giáo dục liền phản tác dụng, hung hăng gõ vào đầu nàng

một

cái, "đang

nói

lời ngu xuẩn gì, ma ma

nói

cho người biết điều này là để cho người học hầu hạ thái tử

thật

tốt, miễn cho bị đưa vào lãnh cung chịu khổ. Người ngược lại lại

nói

ra những lời

không

đúng này nếu là để cho lão gia phu nhân nghe được người liền bị đánh chết." Nàng vừa

nói, liền bưng chén canh

đi

ra ngoài để lại Đào Nguyệt An bị doạ sợ.

Biết Tần Sở Minh

không

lừa nàng, Đào Nguyệt An càng thêm sợ.

Mà càng làm cho nàng sợ là vào lúc ban đêm, nàng nằm ở

trên

giường đói bụng đến lăn qua lộn lại ngủ

không

được, lẽ ra giờ này Tần Sở Minh nên đưa thức ăn cho nàng. Nhưng nàng chờ mãi, đợi đến khi

không

nhịn được ngủ,

đang

ngủ lại đói tỉnh, đợi cho bầu trời tờ mờ sáng, Tần Sở Minh cũng chưa đến đây.

Đào Nguyệt An nghĩ đến

hắn

là có việc, cho nên

không

thể đưa thức ăn cho nàng.

Vì thế ngày hôm sau ban đêm tiếp tục chờ, nhưng thời gian

thật

lâu, thời điểm đều vào thu, Vương má má mang cho nàng thêm chăn, xiêm y cũng

không

đợi thấy Tần Sở Minh đến đây.