Chương 47: Dụ dỗ ngọt ngào

Tết Trung thu, những năm trước, bọn họ

sẽ

vào cung cùng quý phi nương nương tế nguyệt.

Nhưng mà, Vương ma ma cảm thấy Đào Nguyệt An mấy ngày nay giảm béo tương đối có hiệu quả, khuôn mặt

nhỏ

nhắn tròn trịa

đã

gầy đến xương, gò má lồi ra, thịt ở cánh tay cũng

nhỏ

đi

một

vòng. Sợ nàng tiến cung ở cung yến thượng lại ham ăn, thịt vất vả giảm xuống lại nạp trở về.

Quan trọng hơn, là nàng muốn nhân cơ hội

không

có Đào Nguyệt An thử xem Vương Thải Vi có an phận thủ thường hay

không.

Vì thế, Đào Nguyệt An đối với người ngoài cáo ốm, lưu ở trong phòng thêu thùa, Đào phu nhân dẫn Vương má má cùng Đào Nguyệt Lâm tiến cung.

Mùa thu ban đêm gió lạnh phơ phất. Đào Nguyệt An đặt túi hương trong tay xuống, chống đầu xem bánh trung thu trước mặt, hai lông mày xinh đẹp nhíu lại

thật

sâu.

Hôm nay Trung thu, Vương ma ma phá lệ đồng ý cho nàng

một

khối bánh trung thu làm bữa tối. Đào Nguyệt An vuốt vuốt bánh trung thu, luyến tiếc

không

ăn, đây là dùng hoa hồng làm nhân bánh, ngọt ngào rất dễ chịu.

Nàng

đã

lâu chưa ăn qua đồ ngọt, nghĩ đêm nay ăn

một

miếng, sáng mai ăn

một

miếng, giữa trưa lại ăn

một

miếng, như vậy

một

khối bánh trung thu chia làm vài lần ăn vài ngày tới

sẽ

không

cần cảm thấy

không

hương vị.

Đào Nguyệt An đẩy cửa ra, đứng ở trong sân ngắm hoa quế. Hương quế tản ra mùi thơm ngào ngạt khiến người thấy vui vẻ thoải mái. Nàng chỉ ngây ngốc ngắm nhìn chi chít sắc hoa màu vàng kim tụ thành những đốm tròn

trên

cây nắm chặt hai tay đói bụng nghĩ, nếu làm thành bánh quế nhất định rất ngon.

Đào Nguyệt An nghĩ nghĩ liền bám vào thân cây leo lên, bởi vì là Trung thu Đào phu nhân phá lệ cho ân điển nô tài nha hoàn Hứa phủ đều được nghỉ ngơi

một

ngày, nhà ở kinh thành

thì

trở về nhà ăn tết, nhà

không

ở kinh thành

thì

có thể ra đường xem đèn hoa vì vậy toàn bộ sân vắng vẻ trống

không. Thúy Lan cũng

không

thấy ở Ảnh nhi, tám phần là theo khác muội muội ra ngoài phủ chơi. Đào Nguyệt An yên lặng vuốt từng đóa hoa quế, mỗi lần nàng đói bụng đến trời đất u ám liền nhịn

không

được bắt đầu xé vỏ cây, nhưng đưa đến bên miệng

thì

lại do dự. Vài năm nay ở tướng phủ bị nuôi thành yếu ớt, trước kia khi đói bụng, cũng

không

phải chưa từng uống qua canh vỏ cây.

Nhớ lại lúc trước Tần Sở Minh mỗi ngày đều mang nàng ra ngoài ăn đủ loại kiểu dáng, thức ăn, điểm tâm, Đào Nguyệt An liền rối rắm vặt cánh hoa quế,

một

cánh

một

cánh rơi dưới tàng cây,

hắn

như thế nào, như thế nào... Lại đột nhiên

không

thấy nữa?

Nhưng ngẫm lại, bọn họ chẳng quen thân, nàng cũng

không

có lý do

yêu

cầu

hắn

mỗi ngày đưa thức ăn cho mình. Lúc trước chỉ vì

hắn

làm sai nên muốn chịu nhận lỗi, tặng thức ăn

một

khoảng thời gian dài, có lẽ

hắn

cảm thấy đủ rồi nên

không

đến nữa.

Đào Nguyệt An



đơn giống như dạ dày rỗng tuếch của nàng.

Kỳ

thật, mới đầu nàng đối với Tần Sở Minh ấn tượng

không

tốt lắm.

một

mặt là chịu ảnh hưởng bởi Vương ma ma,

một

mặt là

hắn

không

đứng đắn, cảm thấy

hắn

là gian thần, đăng đồ tử.

Nhưng sau này

hắn

thành tâm

nói

xin lỗi, mỗi ngày còn

không

ngừng mang nàng

đi

ăn các loại điểm tâm, giống như

một

người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, đối nàng vừa săn sóc lại ôn nhu, Đào Nguyệt An tựa như con ếch ngâm trong nước ấm, chậm rãi bị nấu chín. Nghĩ

hắn

cùng cha xử lý chính

sự, cha khẳng tiếp nhận

hắn, chứng tỏ

hắn

không

phải là người xấu.

Có lẽ chuyện lúc trước chỉ là nàng suy nghĩ nhiều.

Lúc đêm khuya vắng người, nàng thường thường nhịn

không

được tự hỏi, nếu về sau gả cho Thái tử, có thể hay

không

thật

sự

mỗi ngày uống canh rau xanh.

Thời điểm chạy nạn, nàng chỉ hy vọng có thể mỗi ngày ăn cơm no. Vào tướng phủ, rốt cục có thể ăn cơm no, nàng lại thèm, hy vọng có thể mỗi ngày ăn xong.

Từ trong lòng ngực lấy ra túi bánh trung thu, Đào Nguyệt An dè đặt mở ra, giống như

đang

cầm trân bảo quý hiếm,

nhẹ

nhàng ngửi ngửi mùi hương ngọt ngào, trong đầu là

một

mảng lớn hoa hồng, mây trắng mềm mại, ánh nắng ấm áp rơi xuống

thật

tốt đẹp, nàng từ từ nhắm hai mắt

nhỏ

chuẩn bị cắn

mộtngụm

nhỏ

ăn đỡ thèm,

đang

suy nghĩ nhiên truyền đến thanh

âm

quen thuộc, "Tiểu Hạ nguyệt."

Đào Nguyệt An có chút khó có thể tin quay đầu, Tần Sở Minh toe toét, cười đến sáng lạng "Tết Trung thu vui vẻ." Sợ tới mức nàng thân mình ngồi

không

vững vàng, cả người sợ hãi muốn ngã xuống.

Đương nhiên, tiểu vương gia

sẽ

không

nỡ để nàng ngã đau.

hắn

đau cũng vui sướиɠ ôm lấy nàng, làm đệm lót ở phía dưới, làm cho Đào Nguyệt An ngã ở

trên

người chính mình hít lấy hương thơm quen thuộc, chỉ cảm thấy cực kì ấm áp, giống như được về nhà. Tiểu vương gia ở cổ Tiểu Hạ Nguyệt cọ xát, luyến tiếc ngồi dậy,

không

dấu vết ôm nàng giả bộ kiểm tra chỗ đau vẻ mặt thân thiết, "Có hay

khôngchỗ nào té, ta dẫn ngươi

đi

xem đại phu."

"không." Đào Nguyệt An lắc đầu, có chút gấp gáp vỗ vỗ

hắn, giống như muốn

nói

gì, lại bởi vì quá kích động

nói

không

ra lời, "Ngươi... Ngươi, ngươi..."

Tần Sở Minh

trên

mặt nóng lên. Nàng nhất định là bị chính mình cảm động, vì thế xoa tóc của nàng trấn an

nói, "không

có việc gì, ta

không

té bị thương, ngươi

không

cần lo lắng."

"không

phải..." Đào Nguyệt An chân có chút

nhỏ

nhẹ

lắc lắc, muốn đứng lên, lại đứng

không

được. Nàng lại quá kích động, kích động đến đầu lưỡi run lên, chỉ có thể

không

ngừng võ vỗ Tần Sở Minh.

Hơn nửa ngày, Tần Sở Minh nghĩ xa nhau lâu như vậy chắc nàng nhớ mình trong lòng ấm áp,

trên

mặt càng nóng, ôn nhu

nói, "Lần này

đi

lâu như vậy,

không

cùng nàng chào hỏi, là ta

không

phải, cũng bởi vì xảy ra chuyện đột ngột

không

kịp cùng nàng, về sau nhất định

sẽ

không

như vậy."

Ngay tại

hắn

thao thao bất tuyệt

nói

một

chuỗi dài mình là như thế nào xin lỗi nàng Đào Nguyệt An rốt cục tỉnh táo lại, vỗ vai

hắn

nói, "Ngươi mau đỡ ta đứng lên, đè nặng bánh trung thu." (hay lắm tiểu Hạ Nguyệt….)

"..."

Tần Sở Minh vừa nghe liền cõi lòng tan nát thành từng mảnh vụn nhìn Đào Nguyệt An quỳ

trên

mặt đất,

trên

mặt đất là

một

khối bánh trung thu bị

hắn

đè ra màu đỏ hoa hồng Đào Nguyệt An trong mắt ướt nhẹp nhìn bánh trung thu, tràn đầy đau thương cùng thống khổ.

hắn

vừa tựa vào gần, cặp mắt trong suốt kia liền dấy lên oán hận nồng nặc.

"Tiểu Hạ nguyệt, ta sai rồi." Tiểu vương gia suy nghĩ

một

hồi, tuy rằng

không

nghĩ biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn là xin lỗi trước, đem Tiểu Hạ Nguyệt dỗ vui vẻ, "Ta mua lại cho ngươi

một

khối, giống nhau như đúc."

Đào Nguyệt An đấy

hắn

ra.

"Ngươi đừng nóng giận."

Lại bị đẩy ra.

"Ta lại mua cho ngươi

một

hộp, các loại mùi vị đều có."

Khuôn mặt cao lãnh của Đào Nguyệt An xuất

hiện

một

tia vết rạn, quay đầu nhìn

hắn, bán tín bán nghi

nói, "thật

vậy chăng?"

" Ừ." Tần Sở Minh rất sợ nàng

không

tin, "Chúng ta

sẽ

đi

ngay bây giờ, bây giờ

trên

đường náo nhiệt, còn rất nhiều hoa đăng, chúng ta vừa nhìn đèn vừa ăn, bây giờ con cua cũng rất nhiều ta dẫn nàng

điăn cua nữa."

Đào Nguyệt An tâm vừa động, hãy cùng

hắn

vụиɠ ŧяộʍ chạy ra Đào phủ,

một

đường chạy đến

trênđường rộn ràng.

Hai bên đường là đủ loại đèn l*иg với màu sắc và hình dạng khác nhau tủa ánh sáng nhu hoà, Tần Sở Minh

đi

đến quầy bán bánh trung thu phía trước, mua cho nàng

một

túi giấy bánh trung thu.

Đào Nguyệt An từ trong túi cầm

một

cái, tự nhiên gặm bánh trung thu, tò mò nhìn xung quanh, Vương ma ma xưa nay đối nàng quản thúc nghiêm khắc, lại sợ sơ xuất bị lạc ra ngoài, chưa từng mang nàng tới những nơi náo nhiệt như vậy. Cho dù ngẫu nhiên xuất môn hít thở

không

khí, cũng phải mang theo rất nhiều người hầu giống như áp tải phạm nhân.

"Vương gia." Đào Nguyệt An thấy mợi người vây quanh

một

cái đèn l*иg cúi đầu

đang

nói

gì đó, liền tò mò kéo kéo tay áo Tần Sở Minh, "Bọn họ

đang

làm cái gì?"

Ngón tay nàng trong lúc vô tình chạm vào cổ tay Tần Sở Minh, kí©h thí©ɧ

một

trận sóng rung động. Tần Sở Minh nhìn nàng lôi kéo tay áo chính mình,

không

yên lòng

nói, "có thể... Là

đang

đoán đố đèn."

"Chỗ... Chỗ thả cái gì." Đào Nguyệt An chỉ vào bầu trời xa xa chậm rãi

đi

lên màu đỏ đèn l*иg giấy, hiếu kì hỏi, trong tay dùng sức

một

cái, lại đυ.ng tới cổ tay Tần Sở Minh.

Tiểu vương gia mắt sắc vừa tối

âm

thầm, "Là đèn Khổng Minh."

Đột nhiên đám đông bắt đầu tản ra, Tần Sở Minh theo bản năng bắt lấy tay Đào Nguyệt An, che chở nàng khỏi bị chen lấn. Đợi

đi

đến khi dòng người tản ra hết mới ý thức được, chính mình

đang

nắm Tiểu Hạ Nguyệt,

trên

mặt lập tức

một

trận nóng bỏng, tiểu vương gia kiêu ngạo nghĩ, tất cả đều là do đèn l*иg màu đỏ chiếu vào nên mới khiến vẻ mặt cao lãnh của

hắn

ửng đỏ.

hắn

dè đặt xem xét mắt Đào Nguyệt An, nàng

đang

tò mò nhìn đèn Khổng Minh

trên

bầu trời

khôngnháy mắt, hoàn toàn

không

phát

hiện

tay mình bị

hắn

giữ lấy.

Tần Sở Minh nhất thời sinh ra vài phần muốn trêu chọc,

hắn

cầm lấy tay

nhỏ

bé nhéo nhéo hai cái, tất cả đều là xương cốt,

không

giống như trước yếu đuối toàn thịt. Chú ý đến biểu tình của Đào Nguyệt An, Tần Sở Minh vụиɠ ŧяộʍ đan năm ngón tay lại với nhau cùng nàng

một

chỗ, tâm tình của thiếu nam ấm áp, yếu đuối hồ hồ.

"Vương gia." Đào Nguyệt An quay đầu gọi

hắn, tiểu vương gia vội vàng đem tay khôi phục lại tư thế bình thường, chột dạ đáp, "Làm sao vậy?"

"không

phải...

không

phải

đi

ăn cơm

không?"

thì

ra

không

bị phát

hiện. Tiểu vương gia thở

nhẹ

một

hơi, nắm nàn tay

thật

chặt, "Cua trong Bảo Khố Duyệt ăn rất ngon, chúng ta

đi

nếm thử?"

" Được." Đào Nguyệt An lòng tràn đầy vui mừng, chợt phát

hiện

mình bị người lôi kéo, tay quơ quơ nghĩ thoát ra, "Vương gia, ngài sao lại lôi kéo ta?"

"..." Tần Sở Minh tâm vừa thả lỏng lại bị khéo lên, chột dạ giải thích, "Mới vừa rồi quá nhiều người, ngươi thiếu chút nữa bị người ta chen lách." Tần Sở Minh vừa

nói, rất

không

tình nguyện buông nàng ra.

Đào Nguyệt An gật gật đầu, "vậy là ta đây lôi kéo ngài

đi." Tần Sở Minh nghe được giật mình

một

cái, Đào Nguyệt An vươn tay níu lấy tay áo của

hắn, nháy mắt thấy

hắn, "Chúng ta

đi

thôi."

Tiểu vương gia nhìn chăm chú ngón tay thon dài, đảo

một

cái đặt tay nàng vào tay mình

Cua ở Bảo Khố Duyệt lầu cua ở kinh thành rất nổi danh, tất cả đều vận chuyển từ Giang Nam tới, lại mập lại vừa chắc.

Ngày xưa ở trong phủ, Vương ma ma cảm thấy động tác ăn cua bất nhã, rất ít cho Đào Nguyệt An ăn. Nàng ngốc ngốc vụng về lột cua, tuy rằng mùi ngon, nhưng ăn lại rất phiền toái.

đang

gian khổ ăn xong

một

con cua

thì

Tần Sở Minh lột hai con đem thịt cua trắng noãn đặt ở trong mâm giao cho nàng, giống chó Nhật muốn chủ nhân vui mừng.

Đào Nguyệt An

nói

cám ơn, lấy thịt cua trắng noãn nhét vào miệng, trong lòng

không

hiểu nảy lên

mộthồi cảm giác ngọt như mật. Nàng

không

tự giác hướng Tần Sở Minh lộ ra nụ cười. Cười rạng



đến tiểu vương gia tay lột cua run

một

cái, ngọt ngào đem thịt đặt trong mâm nàng nàng, "Ăn ngon

không?"

" Ừ." Đào Nguyệt An nhìn Tần Sở Minh, đột nhiên cảm giác được chính mình trước kia

không

quá chú ý đến

hắn.

hắn

ngày thường so với thái tử còn tuấn tú, hoàn hảo hơn. Mỗi lần ăn cơm, đều chỉ lo giúp nàng lột cua, chính mình cũng chưa

không

động đũa, "Vương gia, ngài sao

không

ăn?"

"Ta

không

đói bụng." Tần Sở Minh thích nhất xem bộ dáng ăn cơm của nàng, "Nàng gần đây rất gầy, mau ăn nhiều chút."

nói

lên gầy, Đào Nguyệt An cũng có chút ủy khuất,

nhỏ

giọng lên án

nói, "Ma ma... Ma ma

không

cho ta ăn bữa tối. Bình thường cũng chỉ có thể uống canh rau xanh."

"Thời gian trước, Hoàng Thượng phái ta

đi

Tây Bắc bình loạn,

đi

rất vội vàng, chưa kịp an bài, hại nàng mấy ngày nay chịu khổ." Tần Sở Minh vuốt vuốt bàn tay toàn xương trước mặt, nghe Đào Nguyệt An

nóiliền cảm thấy ấm áp, nhưng thói hư tật xấu trong xương làm cho

hắn

chưa từng quên nhân cơ hội châm ngòi, "Mới hơn

một

tháng, liền trở thành như vậy. Về sau nàng gả tiến đông cung,

không

phải mỗi ngày

sẽ

phải chịu đói sao."