Chương 45: Sửa trị ma ma bất thành

Mới đầu, Đào Nguyệt An đối với Tần Sở Minh tồn vài phần cảnh giác, lần thứ hai

hắn

mang thức ăn tiến vào khuê phòng của Đào Nguyệt An đè nén con sâu thèm ăn trong dạ dày,

không

nhìn tới

một

đống lớn đồ ăn của

hắn, khó khăn cứng rắn chống đỡ bày ra bộ dáng hung hăng, "Ngươi tại sao lại ở tướng phủ?"

Tần Sở Minh

nói

là đến đây thương nghị việc triều chính cùng Thừa tướng, vẻ mặt thẳng thắn vô tư "Nàng nếu

không

tín, hãy

đi

hỏi cha nàng."

Đào Nguyệt An nghĩ, có gia đinh trong phủ canh gác, người bình thường cũng

không

xông vào được đến đây, nên tạm thời tin lí do thoái thác này của

hắn. Tần Sở Minh biết tiểu



nương

đang

nghĩ cái gì, liền cố ý dụ nàng, mang theo thức ăn tính xoay người rời

đi, miệng lẩm bẩm, "Xem ra nàng

không

đói bụng, mấy thứ này lưu lại cũng vô dụng, ta mang về cho vượng tài làm bữa khuya."

Hảo hài tử

yêu

lương thực vừa nghe, lập tức nóng nảy, giậm chân giận dữ, tiến lên liền kéo

hắn

ngồi xuống, còn đích thân rót nước, chỉ sợ

hắn

mang thức ăn

đi

thật.

Tần Sở Minh biết tiểu tâm tư của nàng, chậm rãi mở túi giấy điểm tâm ra, mùi hương nhanh chóng chui vào lỗ mũi, Đào Nguyệt An sâu hít, con sâu thèm ăn trong người kêu gào. Tay

không

khống chế cầm lên

một

miếng bánh xốp, trong lòng ngứa ngáy, nhưng vẫn lo lắng, vì thế đưa đến trước mặt

hắn, đem bánh đưa tới bên miệng

hắn, ngươi nếm trước

một

ngụm."

Tần Sở Minh cũng

không

thèm để ý, liền nắm miếng bánh xốp từng miếng từng miếng ăn hết, đây chính là Tiểu Hạ Nguyệt uy

hắn

ăn, ăn xong miếng cuối cùng, tiểu vương gia cười, "Nàng xem, ta

thật

tốt.."

Đào Nguyệt An thấy

hắn

không

có việc gì, mới chần chờ lấy

một

miếng trong mâm. Ôn hòa lịch

sự,

một

chút cũng

không

giống bình thường, ăn xong mấy khối bánh xốp, đột nhiên canh gác hỏi, "Ngươi như thế nào, như thế nào đột nhiên mang thức ăn cho ta, có phải hay

không

có cái gì chủ ý xấu xa gì."

" Ừ... lúc trước ở trong cung làm chuyện sai lầm, giờ vẫn còn nhớ, nghĩ tìm cơ hội xin lỗi nàng” Tần Sở Minh cảm thấy

thật

ủy khuất, cũng phải nhịn xuống, trước mắt

không

phải thời điểm cáu kỉnh, "Lần trước theo từ tướng phủ trở về, nhìn ngươi đói bụng đến khó chịu, vì thế muốn mượn cơ hội này xin lỗi."

nói

xong dè dặn liếc mắt xem nàng

một

cái, "Nàng... Nàng còn trách ta sao?"

Tiểu



nương luôn luôn ăn mềm

không

ăn cứng nghe Tần Sở Minh ôn nhu nhận lỗi, còn tặng nhiều như vậy thức ăn, Đào Nguyệt An

không

có lí do gì bắt lỗi, lại lấy

một

miếng bánh, nghi ngờ mở to đối mắt trong suốt nhìn

hắn, "Ngươi là thực tưởng xin lỗi?"

" Ừ." Tần Sở Minh gật đầu giống gà con mổ thóc, thuận tiện ném ra

một

cái mồi nhử mê người, "Ta

đã

từng nghiên cứu tất cả các món ắn ở đại Trịnh, chúng ta có thể làm bạn tốt, về sau ta mang nàng cùng

đi

ăn ở khắp nơi, các loại đồ ăn nào cũng có, ngay cả tướng phủ cũng chưa chắc có."

"Nhưng mà, ngươi với cha ta

không

phải bất hòa sao?" Đào Nguyệt An có chút bị dụ dỗ, nhưng vẫn là cẩn thận đánh giá

hắn.

"Đó là vì trong triều có

một

ít kẻ gian vì muốn ly gián quan hệ của chúng ta mà cố ý bịa đặt." Tần Sở Minh bình thản, nghiêm trang

nói

bậy bạ, "Ta gần đây mỗi ngày đến đây tướng phủ, chính là cùng Thừa tướng thảo luận về việc

đi

tây bắc dẹp loạn. Nếu ta cùng Đào Tương thực

sự

mâu thuẫn, Đào Tương làm sao có thể cho phép ta đến tướng phủ."

Đào Nguyệt An bắt đầu dao động, "Nhưng... Nhưng ma ma trước kia

nói, ngươi thích nhất ở

trên

triều đình sai bảo cha ta."

Tần Sở Minh vẻ mặt khϊếp sợ, giống như nghe thấy việc mình bị đổi trắng thay đen, thầm hận những người đó giở trò quỷ, lại bồi thêm vài câu "ma ma của nàng là

một

nữ tử, ngày thường trông nom nội vụ trong phủ, hầu hạ nàng nghỉ ngơi, ngay cả thư phòng của Đào Tương còn

không

thể vào, thế nào lại biết việc triều đình. Nàng những lời này đa phần đều là nghe tin đồn, người đời vẫn

nói

"Lời đồn đãi rất đáng sợ", có thể là nghe thấy những lời mà người

không

tốt cố tình bịa đặt lại

không

biết phân biệt, trở về liền tùy tiện

nói

cho nàng lại khiến nàng hiểu lầm ta."

Tần Sở Minh bộ dạng gạt người

thật

đứng dắn,

hắn

một

phen tẩy não, ngốc



nương cảm thấy rất có đạo lý, liền tỉnh tỉnh mê mê tin.

Hơn nữa Vương ma ma thấy nàng ăn ít như vậy, thịt

trên

người vẫn

không

giảm, bài học lại

không

tiến bộ, trong lòng vừa tức vừa hận, thay đổi biện pháp cắt giảm của nàng thức ăn. bị đói bụng đến phải choáng váng hoa mắt, ngay cả phán đoán bình thường đều duy trì

không

được, mỗi ngày đói đến da bụng dán vào lưng, nhìn sao nhìn trăng sáng, liền ngóng trông thức ăn Tần Sở Minh mang đến để bồi tội với nàng.

Tần Sở Minh rèn sắt khi còn nóng, lừa nàng đến tiểu điếm

nhỏ

cùng nhau ăn.

Đào Nguyệt An đáng thương, tiêu hao sức lực cả ngày đều chỉ biết dựa vào bữa tiệc tối, bộ dáng khi ăn cơm sống ở thời mất mùa, vừa vội vừa mau. Tần Sở Minh nhìn chằm chằm con heo

nhỏ

cúi đầu

không

ngừng ăn, muốn cùng nàng trò chuyện, trao đổi cảm tình cũng chưa thời gian. Vừa lo nàng ăn nhanh

sẽ

sặc, còn phải đau lòng thay nàng vuốt phía sau lưng nhuận khí, nghĩ đến Vương ma ma đáng giận,

không

khỏi

nói, "không

phải là người ma ma đó của nàng khinh dễ chủ tử sao? nàng đáng nhẽ nên tìm cơ hội

nói

với cha nàng, chứ

không

phải cố gắng che dấu

hắn. ăn mày còn được ăn tốt hơn nàng."

"Nhưng mà... Vương má má

sẽ

nổi giận." Đào Nguyệt An gặm sườn trong miệng, vẻ mặt mờ mịt

nói, "Nếu ta cùng cha

nói, ma ma ngay cả canh rau xanh cũng

không

cho ta uống

thì

sao bây giờ?"

" Thân làm cha, thấy nữ nhi bị ăn hϊếp như vậy làm sao có thể bỏ qua được." Tần Sở Minh chọc chọc má nàng, nhất định mỡ này đều là do bữa ăn khuya mỗi ngày nuôi, thịt mềm nhũn trước đều nuôi

không

trở lại,

hắn

có chút luyến tiếc, "ma ma

nói

với nàng là cha chê nàng mập,

nói

nàng giảm béo sao?"

Đào Nguyệt An chống cằm nhìn sao

trên

trời rất nghiêm túc suy nghĩ

một

hồi, "không

có. Ma ma

đã

nói

ta mập như vậy thái tử điện hạ sẽkhông thích, phải mau chóng giảm béo, phảo giống như dáng người mảnh mai tình tế của Thải Vi mói được."

Nghe tên Trịnh Tông

anh, Tần Sở Minh rất muốn đem nàng xốc lên nhào nặn thành

một

đoàn từ cửa lầu ném xuống, nhưng vẫn là gắt gao áp chế xúc động, nghĩ lại, châm ngòi

nói, "nói

như vậy, thái tử rất thích Vương Thải Vi?"

" Ừ..." Đào Nguyệt An cắn chiếc đũa, khuôn mặt

nhỏ

nhắn nhíu giống chỉ bánh bao, "Có lẽ là vậy. Ma ma luôn để cho ta học chung với nàng, còn

nói

ta khi nào

thì

thông minh giống nàng, dáng người yểu điệu giống vậy liền cho ta ăn bữa tối."

Đào Nguyệt An nhớ tới lời Tần Sở Minh khuyến khích cố lấy dũng khí, nghĩ nàng là chủ nhân, Vương ma ma là nô tài, nàng phải kiên cường. Vì thế, khi Vương ma ma đem cháo pha loãng bưng đến cho nàng kết hợp với

một

chén canh rau xanh làm cơm trưa

thì

Đào Nguyệt An xuất ra dũng khí tráng sĩ cắt cổ tay, cao ngạo khuấy khuấy chén cháo

không

nhúc nhích.

Vương má má nhìn thấy

không

đúng, lui phía sau, theo lí đại tiểu thư

đã

sớm sói đói nên bổ nhào vào nhanh chóng uống xong, liền hỏi, "Tiểu thư tại sao

không

uống?"

"ma ma, ta... Ta

không

muốn ăn cháo." Đào Nguyệt An thấy ánh mắt bén nhọn Vương ma ma, tư thế oai hùng vừa mới tạo nhoáng lên

một

cái mất ráo, còn mơ hồ bắt đầu phát run, "Ta muốn ăn..."

Chữ thịt còn chưa ra khỏi miệng, Vương ma ma tay chân lưu loát đem chén cháo

trên

bàn bưng

đi, hòa ái cười, "Đại tiểu thư

không

muốn ăn cháo nên sớm cùng lão nô

nói

một

tiếng, lão nô liền phân phó phòng bếp

không

làm, còn phải tiết kiệm lương thực. Bữa trưa hôm này ăn canh rau xanh là được rồi."

Đào Nguyệt An giống như bị người đánh vào đầu, khó có thể tin nhìn Vương ma ma tươi cười, lập tức cảm thấy phá lệ dữ tợn, nâng giọng nghĩ xuất ra khí thế chủ nhân, "Ma ma, ta

không

cần giảm béo, ta

không

mập. Quý phi cũng

nói

như vậy, ta

không

ăn kiêng nữa, mấy ngày nay đều đói muốn hỏng...."

"Đại tiểu thư

nói

nói

ngốc

nói." Vương ma ma đem chén cháo đặt

thật

mạnh lên bàn, từ

trên

cao nhìn xuống

nói, "Lão nô cũng

không

muốn để ngài bị đói, này hoàn toàn là vị tốt cho ngài. Ngài nhìn Vương tiểu thư người ta, dáng người xinh đẹp, khuôn mặt như hồ ly tinh, sau này đem trái tim thái tử điện hạ câu mất, ngài ngay cả khóc cũng

không

kịp."

Vừa

nói, cực kỳ ghét bỏ bóp

một

cái

trên

bụng

nhỏ

mềm nhũn của nàng, "Vương tiểu thư kia eo

nhỏ

, lại biết trang điểm, ở cung yến ngay cả lão nô từng này tuổi cũng đều nhịn

không

được tâm động, đừng

nói

thái tử gia huyết khí sôi trào. Người nếu

không

bỏ thêm chút sức lực vị trí thái tử này phi này liền phải đổi người rồi."

Thấy Đào Nguyệt An cúi đầu

không

nói

lời nào, bắt đầu ngon ngọt dụ dỗ, tận tình khuyên bảo

nói, "Đại tiểu thư đừng trách lão nô lắm miệng, ngài ở

trên

yến hội uống nhiều quá nên về trước, lão nô ở lại, nhìn thấy

thật

là... Vị Vương tiểu thư ngày thường kiều mỵ, lại biết

nói

chuyện, ở cùng với thái tử điện hạ chọc người vui vẻ, trước rời

đi

còn lưu luyến

không

nỡ. Lão nô

thật

sự

là thay ngài lo lắng, nếu thái tử điện hạ

không

thích ngài..."

Đào Nguyệt An mâm mâm miệng

nhỏ,

không

tình nguyện

nói, "hắn

không

thích... Cùng lắm

thì

sẽ

không

lấy chồng. Ta muốn ăn bữa tối." Cũng

không

thể học Vương Thải Vi, vì thái tử giữ eo

nhỏ, đem chính mình đói chết ở trong phòng.

Vương ma ma nghe xong, tức giận đến trừng hai mắt, cái mũi thở phì phò giống như trâu. Nàng bưng chén cháo

trên

bàn, trước khi

đi

còn hung tợn trừng nàng, giáo huấn, "Nhìn người đúng là tiền đồ. Người chừng nào mới có thể thông minh bằng

một

nửa Vương tiểu thư, thắt lưng

nhỏ

bằng nàng, lão nô liền chuẩn bị cho ngài bữa tối."

Sau đó là đóng sập cửa. Đào Nguyệt An ngồi ở

trên

ghế, khều khều cọng rau trong bát, ngay cả muối cũng

không

bỏ,

thật

khó ăn, ăn ăn nước mắt cũng nhanh tràn ra.