Chương 5: Chó hoang

Từng hàng chữ dần dần thay đổi từ xiên xiên vẹo vẹo đến ngay ngắn gọn gàng.

Đọc hai chữ này nhiều đến nỗi Ninh Sanh suýt nữa không nhận ra tên của chính mình.

“Tớ bảo cậu chép là cậu chép hả?” Cậu hỏi: "Ngoan quá vậy?”

Cậu khó chịu một cách khó hiểu.

Rõ ràng vẫn luôn tự nhủ đó là đối thủ một mất một còn, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút thiên vị.

Sự thiên vị này khiến cậu có chút xấu hổ.

“Vậy tớ bắt cậu đến đồn cảnh sát, cậu có đi không?” Cậu hỏi.

Từ Lĩnh lúng túng đứng dậy, vừa định đi về phía cửa: "Tớ đi thắt cổ cho cậu xem."

Ninh Sanh: "..."

“Quay lại đi." Cậu nói.

Từ Lĩnh lại ngồi xuống.

"Tớ đùa cậu thôi." Từ Lĩnh nói: "Cậu nghĩ tớ ngốc lắm à."

Nụ cười trên miệng Ninh Sanh biến mất: "Trẻ con."

Tiết này cả lớp được học vẽ.

Khi Ninh Sanh lấy bút chì màu, bút sáp màu và bút màu nước mới tinh từ trong cặp sách ra, cậu cảm giác mấy chục đôi mắt đều hướng về mình.

Sau đó, cậu mới phát hiện ra, công cụ vẽ tranh của mọi người đều rất đơn giản.

Ví dụ, Lục Bằng, đứa trẻ trông giống như một quả bóng đá, chỉ có một vài cây bút chì màu bị gãy hỏng.

Cậu ta nhìn hộp màu 72 màu trong tay Ninh Sanh, tim như rỉ máu.

Ninh Sanh chần chờ một chút.

“Đừng cho cậu ta mượn.” Từ Lĩnh nói: "Cậu ta ăn mì cay xong còn chưa rửa tay đâu.”

Ninh Sanh, một người yêu thích sự sạch sẽ, bất giác giấu bút đi.

Từ Lĩnh: "Còn không cho chúng ta ăn nữa chứ."

“Cậu là vì chuyện này chứ gì.” Ninh Sanh tàn nhẫn chỉ ra.

Ninh Sanh không biết vẽ.

Nhưng cậu vẫn rất tự tin mình có thể đánh bại những đứa trẻ mẫu giáo này.

Cậu vẽ mặt trời xanh tươi, rồi vẽ vài đám mây như lá rau, cậu đang say sưa ngắm nhìn kiệt tác của mình thì một tờ giấy chen vào tầm nhìn của cậu.

Một con gấu trúc sống động như thật được vẽ trên giấy.

Ninh Sanh: "..."

Bị treo lên đánh, lòng tự trọng đã bị tổn thương.

“Tớ cho cậu xem gấu trúc nè.” Từ Lĩnh nói: "Gấu trúc khổng lồ đó.”

“Nhưng cậu viết là "Mèo" mà." Ninh Sanh chỉ vào hàng chữ bên cạnh bức tranh: "Đồ ngốc."

“Gấu của tớ… là giống mới.” Từ Lĩnh gấp bức tranh thành ô vuông nhỏ, nhét vào hộp bút màu nước của Ninh Sanh: "Tớ để cậu nuôi nha.”

Vài ngày sau khi trùng sinh, Ninh Sanh nhận được món quà thứ hai từ đối thủ một mất một còn của mình.

Thật khó để chối từ.

Mặc dù tất cả những món quà đều là những thứ kỳ lạ, nhưng cậu không thể nhận mà không đáp lễ.

Cậu lục lọi trong cặp sách, tìm thấy túi kẹo mà y tá đưa cho cậu ngày hôm qua, cậu muốn hỏi Từ Lĩnh có muốn ăn không, nhưng khi lời vừa đến miệng, cậu lại nói: "Cái này tệ quá, tớ đang định ném nó đi."

Cậu cau mày, đẩy túi kẹo ra xa một cách ghê tởm.

"He he, vậy cứ để tớ gánh vác sự đau khổ này đi." Từ Lĩnh bỏ kẹo vào túi.

Ninh Sanh: "..."

Du sao thì, cũng tốt, đã tặng cho người ta được rồi.

Quả nhiên cậu không hề am hiểu đối thủ của mình.

Ngay khi cậu vừa thở phào nhẹ nhõm, Từ Lĩnh lại nắm lấy cổ tay cậu, cắm đầu bút mát lạnh vào mu bàn tay cậu .

Anh lại muốn vẽ gì lên mu bàn tay của cậu vậy?

“Khó nhìn.” Ninh Sanh cự tuyệt.

Tối qua về nhà cậu đã phải chà đi chà lại bằng xà phòng mới sạch được đấy.

“Không đâu, cậu nhìn kỹ đi.” Từ Lĩnh mở tay cậu ra: "Một con bướm nhỏ.”

"Tớ nói ‘khó nhìn’, nhưng mà không phải ý đó..." Ninh Sanh lại một lần nữa suy sụp.

“Ninh Ninh cũng có một đôi cánh nhỏ.” Từ Lĩnh nói: “Cậu có thể tự mình bay.”

Ninh Sanh im lặng, một lúc lâu sau mới không vui giơ tay, vò tóc của tiểu ma vương đến rối tung cả lên.

“Đồ ngốc.” Ninh Sanh nói: “Người sao có thể mọc cánh được chứ!”

Quen tay, Từ Lĩnh rất quan tâm đến bản quyền, lại viết tên của mình bên cạnh con bướm nhỏ đó.

Ninh Sanh nhìn cổ tay bị vẽ nguệch ngoạc của mình mà muốn khóc.

Nó thực sự rất xấu, tên này có tật xấu kiểu gì vậy nè, toàn đánh dấu lên người người ta.

Từ Lĩnh tự mình đứng dậy, ngồi trên một chiếc ghế đẩu và mở hé cửa sổ ra một khe nhỏ.

“Cậu nóng à?” Ninh Sanh hỏi.

Từ Lĩnh lắc đầu: "Không, cậu nóng mà."

“Mặt cậu đỏ lên kìa.” Từ Lĩnh véo má cậu.

Ninh Sanh: "...Né đi."

Tiểu ma vương ra tay rất mạnh, khiến mặt cậu càng nóng lên.

“Ninh Ninh, chúng ta là bạn thân sao?” Từ Lĩnh hỏi cậu.

“Ai nói tớ muốn làm bạn tốt với cậu?!” Ninh Sanh tức giận.

Có biết sau này cậu đã trút giận lên tôi bao nhiêu lần không?

Tiết vẽ tranh cuối cùng cũng kết thúc.

Trường mẫu giáo có tiết thể dục giữa giờ, hôm nay trời nắng, chiếc xe lăn nhỏ của Ninh Sanh được cô Trương đẩy ra ngoài.

Cậu rất hưởng thụ vị trí ngắm nhìn của thầy hiệu trưởng, nhìn các giáo viên và học sinh vui vẻ nhảy múa trên sân chơi.

Khỏi phải nói, Từ Lĩnh là dancer giỏi nhất với những bước nhảy chuẩn nhất.

Ninh Sanh mới nhìn mấy giây, Từ Lĩnh đã chú ý tới ánh mắt của cậu, anh bèn vươn tay dùng sức vẫy cậu, động tác vốn đang ngay ngắn chỉnh tề lại bắt đầu lộn xộn.

Ninh Sanh khẽ hừ một tiếng, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Thầy hiệu trưởng đang lướt qua những đoạn video ngắn trên chiếc điện thoại bị vỡ màn hình, quay đầu lại thì thấy cây nhỏ rụng ra tiền của mình đang trừng mắt nhìn xung quanh, trông có vẻ không vui, liền gọi một giáo viên đến và bảo cô đẩy Ninh Sanh đi dạo xung quanh.

“?” Ninh Sanh đang xem vui vẻ lại bị đẩy đi.

Ninh Sanh được bế lên xích đu, ung dung đu đưa một hồi.

Bài thể dục giữa giờ kết thúc, giáo viên đẩy cậu trở lại lớp học.

Ở rìa của hố cát trong trường mẫu giáo, có mấy nhóc đang chơi với cát…

“Tớ sẽ đào được kho báu sớm thôi.” Lục Bằng cầm một cái xẻng: "Khi tớ có tiền, tớ sẽ mua toàn bộ trường mẫu giáo và cho nó nổ tung.”

“Cậu chẳng có tiền đồ gì cả.” Một giọng nói bên cạnh giễu cợt: "Tớ sẽ mua lại, sau đó tăng học phí lên.”

Ninh Sanh: "..."

Không thể không nói, có một số người đúng có não tư bản, giống y như lúc mới gặp tiểu ma vương.

Cậu khẽ nhếch miệng, lại nghe thấy hai nhóc nói chuyện tiếp…

"Vậy cậu đi xuống đào đi." Lục Bằng nói: "Cậu đứng ở rìa hố cát làm gì?"

“Bẩn.” Từ Lĩnh nói.

"Thôi giùm cái." Lục Bằng khinh thường nói: "Hôm đó cậu còn vùi đầu trong cát, học theo Tiga cơ mà."

“Đừng xúc phạm Tiga.” Tiểu ma vương nói.

"Cậu sợ bẩn quần áo, công chúa sẽ không chơi với cậu nữa sao?" Lục Bằng nói.

“Cậu thấy cái này không?” Từ Lĩnh lấy từ trong mũ áo khoác bên ngoài ra một túi kẹo hồ lô: "Công chúa cho tớ đấy.”

“Oa.” Lục Bằng ghen tị chết đi được: "Cho tớ một cái.”

Từ Lĩnh móc trong túi ra một cái kẹo bơ cứng rẻ tiền, đưa cho nhóc mập: "Cho cậu cái này thôi."

"Mai trả tớ năm cái đấy nhá." Anh nói.

Bàn tay của nhóc mập run lên.

“Có thể chơi cùng công chúa thật thích mà.” Lục Bằng thở dài: "Có thể được ăn ngon.”

“Không phải đâu.” Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh trong lòng nóng lên.

Sau đó Từ Lĩnh lấy từ trong túi ra một mặt dây chuyền Ultraman, móc lên ngón tay khoe với Lục Bằng trước mặt: "Chơi với công chúa, được nhận đồ chơi mới nữa cơ!"

Nụ cười của Ninh Sanh đông cứng ở khóe miệng.

Tiểu ma vương khốn nạn, không phải anh tiếp cận cậu chỉ vì đồ chơi thôi đấy chứ.

Lúc ra khỏi lớp, tâm trạng của cậu rất vui vẻ, nhưng khi trở về lại chán nản, giáo viên nghĩ rằng cậu không vui nên cẩn thận mang các loại đồ chơi nhồi bông tới dỗ dành cậu, đồng thời hát cho cậu nghe những bài đồng dao.

Ninh Sanh ôm cún bông, thầm cười nhạo chính mình tám trăm lần.

Không, không, chẳng lẽ cậu còn mong chờ đối thủ của mình có tâm sao?

Hơn nữa, Từ Lĩnh thích gì thì có liên quan gì đến cậu chứ?

"Em không buồn." Cậu nói với các cô.

Sau tiết thể dục giữa giờ, Từ Lĩnh vênh váo trở về phòng học, đặt một vật sáng bóng trước mặt Ninh Sanh: "Tớ nhặt cho cậu một tấm mặt trời nữa nè."

“Tôi không cần.” Ninh Sanh lười nói chuyện với anh.

Nhưng mà, sao tấm kia giống mảnh kính vỡ vậy nhỉ?

Ninh Sanh trợn mắt nhìn tiểu ma vương, cầm miếng thủy tinh ném vào thùng rác.

Tiểu ma vương nhìn thùng rác, ngẩn cả người.

“Cậu không muốn mặt trời à?” anh hỏi.

“Tôi không muốn đống giẻ rách của cậu!” Ninh Sanh nói: "Đừng có nhặt mấy thứu này nữa.”

Từ Lĩnh: "..."

Từ Lĩnh lắp các miếng lắp ghép, gây ra tiếng động lớn, lại chạy ra ngoài để đánh nhau với lớp lớn, lơ đãng nhìn người bạn cùng bàn của mình.

Hình như bạn cùng bàn của anh không vui lắm.

“Ninh Ninh.” Buổi trưa sắp tan học, Từ Lĩnh không nhịn nổi nữa, đẩy một cái ly giấy dùng một lần sang cậu: "Uống nước trái cây đi.”

“Không uống.” Ninh Sanh quay đầu liếc cái ly: "Nước trái cây gì?”

Khá thơm.

“Tớ dùng kẹo mà cậu cho để ngâm đấy.” Từ Lĩnh cười nói: "Ngâm hết cả rồi, tớ cho cậu đó.”

Ninh Sanh: "..."

“Tớ sẽ không đầu độc cậu đâu.” Từ Lĩnh nói.

“Cậu có hạ độc hay không, ai thèm quan tâm.” Ninh Sanh đẩy ly giấy ra.

Ánh mắt tiểu ma vương nhất thời mông lung, hình như không hiểu tại sao cậu lại nói ra những lời này.

Ninh Sanh nói: "Tránh ra."

Chiếc xe lăn nhỏ được đẩy đi.

“Ninh Ninh, chúng ta đi xi xi đi.” Tiểu ma vương nói: “Bạn tốt thì phải cùng nhau đi xi xi chứ.”

Ninh Sanh thật sự không muốn nói chuyện với anh, nhưng cũng không thể làm gì khác, đành để bị đẩy ra khỏi phòng học.

Tiểu ma vương lại lần nữa dùng hết sức, bế cậu vào buồng toilet, lấy khăn tay giúp cậu lau tay.

Có cần phải vất vả như vậy để lừa ăn lừa uống không?

Chút lợi nhuận này, không phải rất là không công bằng đối với tiểu ma vương vốn tính toán chi li kia sao?

Ăn cơm trưa xong, đã đến giờ đi ngủ, Ninh Sanh ngáp một cái, tạm thời buông bỏ tâm trạng rối bời.

Cậu vẫn ngủ trưa ở trường mẫu giáo, vì di chuyển không tiện nên giường của cậu được chuẩn bị riêng.

Hai ngày trước, tiểu ma vương thích nằm trên giường chọc tức cậu, hôm nay thấy tâm trạng cậu không tốt, tiểu ma vương cũng không dám tới.

Cậu dần chìm vào giấc ngủ sâu, lại bị đánh thức giữa chừng.

Có mấy nhóc của lớp lớn không ngủ, bí mật ngồi lên chiếc xe lăn nhỏ của cậu để chơi.

"Ngồi xuống rồi, tao cũng sẽ là công chúa!"

"Mày trượt một lần nữa là đến tao đấy."

""Cút đi", "Câm miệng", xem tao bắt chước giống Ninh Sanh chưa."

Ninh Sanh: "..."

Không giống chút nào.

Cậu làm gì có giọng điệu như thế.

Đám nhóc chỉ là đơn thuần muốn nghịch món đồ này.

Cậu vui vẻ xem biểu diễn xiếc khỉ, mở to mắt xem hóng chuyện.

Kết quả là chiếc xe lăn mất kiểm soát, dọc đường phát ra tia lửa điện, khiến mấy con báo con đâm vào giường Từ Lĩnh, tay vịn chọc thẳng vào chân anh ở thành giường.

Một trong những bánh xe rơi ra, lăn đi một vòng.

Ninh Sanh: "Ơ???"

“Mấy, mấy người đang làm gì thế hả?” Sau lưng truyền đến một tiếng rống giận.

Từ Lĩnh dường như vừa mới tỉnh, ôm đống chăn lao ra, bắt được thủ phạm liền bắt đầu đánh.

Tiểu ma vương vung nắm đấm, đè lên người cậu ta rồi bóp cổ, còn dùng chân đá, miệng cũng không có nhàn rỗi, hình như định cắn cậu ta.

Đây không phải là lần đầu tiên Ninh Sanh xem Từ Lĩnh đánh nhau, nhưng lúc này Từ Lĩnh thực sự rất điên cuồng.

“Từ Lĩnh, đủ rồi.” Ninh Sanh thấp giọng nói: "Đừng đánh nữa.”

Nhưng vô dụng.

Cậu không thể ngăn Từ Lĩnh điên cuồng.

Tiểu ma vương sẽ chơi với cậu, khiến cậu vui cười, nhưng chuyện kia nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.

"Từ Lĩnh!" Cậu hét lớn: "Dừng lại!"

“Làm sao vậy?” Các giáo viên nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, sau đó liền tách đám trẻ đang đánh nhau ra.

Từ Lĩnh thở hổn hển, ánh mắt dữ tợn, ngăn cản trước người Ninh Sanh.

Những người có liên quan đều bị mời phụ huynh, mà xe lăn của Ninh Sanh bị hỏng nặng nên cậu đã được đón về nhà sớm.

Cậu ăn tối, tập phục hồi chức năng hàng ngày cùng với y tá, sau đó đeo máy sưởi và ngồi trên ghế sofa xem TV.

Khi trời dần tối, cậu lơ đãng nghĩ đến Từ Lĩnh.

Năng lực chiến đấu của tiểu ma vương quả thực là tốt nhất trong số các bạn bè đồng trang lứa, mấy đứa nhóc của lớp lớn đều bị anh treo lên mà đánh.

Từ Lĩnh thì sao? Từ Lĩnh thì thế nào?

Cậu có điện thoại di động dành cho trẻ em, nhưng Từ Lĩnh thì không.

Có một số chuyện dù muốn hỏi cũng không được.

"Hôm nay chúng ta vẫn đi mua sắm trong thị trấn chứ?" Cậu hỏi cô y tá.

"Hả? Hôm nay tôi không đi." Y tá nói: "Những thứ cần mua tôi đã mua hết rồi."

“Chúng ta có cần rửa xe không?” Cậu hỏi lại.

“Không cần.” Y tá nói: “Thiếu gia, cậu không biết sao, xe của cậu không rửa ở trong thị trấn này.”

Ninh Sanh gật đầu.

Bây giờ cậu muốn đi xuống thị trấn dưới núi, bèn gây rối vô cớ.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ, y tá đi tới gọi cậu: "Thiếu gia, ngoài cửa có một đứa trẻ, ngồi xổm đã lâu, hình như là tìm cậu, cậu có muốn ra xem chút không?”

Ninh Sanh: "?"

Chiếc xe lăn đã được gửi đi sửa chữa, y tá khoác cho cậu một chiếc áo khoác dày, rồi bế cậu ra chiếc ghế dài trong vườn.

Ninh Sanh ngẩng đầu nhìn, Từ Lĩnh đang ngồi xổm trên phiến đá tròn trước cửa biệt thự.

"Cậu đang ấp trứng à?" Cậu giận dữ hỏi.

“Tớ chưa học cái này đâu.” Từ Lĩnh nhảy xuống, ngã xuống đất “phịch” một tiếng.

Ninh Sanh: "..."

“Tính sai rồi.” Từ Lĩnh nói: "Chân tê quá.”

“Sao không bấm chuông cửa?” Ninh Sanh hỏi.

Từ Lĩnh: "Cậu có thể lắp chuông cửa trên mặt đất sao?"

Ninh Sanh: "..."

Được rồi, tôi hiểu rồi, nó nằm ngoài tầm với, phải không?

"Lắp chuông trên mặt đất cho cũn dùng hay gì?" Cậu nói.

Tiểu ma vương nhoẻn miệng cười, khập khiễng ngồi xuống bên cạnh cậu, trên tay cầm cái phích nước.

“Cha tớ bảo tớ lên núi đưa cho cậu một món đồ.” Tiểu ma vương nói.

“Cái gì thế?” Ninh Sanh chỉ cái phích.

“Súp đậu phộng.” Từ Lĩnh nói: "Ngon lắm.”

Anh lấy chiếc bát nhỏ trên phích, rót một ít cho Ninh Sanh.

“Thiếu gia.” Y tá cách đó không xa nhắc nhở.

Họ không cho Ninh Sanh ăn đồ không rõ nguồn gốc.

“Vào đi.” Ninh Sanh nói.

Y tá: "Nhưng..."

Ninh Sanh: "Khi nào tôi muốn vào sẽ gọi cho chị."

Y tá rời đi, chỉ còn lại Ninh Sanh và Từ Lĩnh ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn.

Ninh Sanh cầm lấy cái bát nhỏ, hớp một ngụm.

“Ngọt quá.” Cậu nhíu mày: "Không ngon.”

“Thật sao?” Từ Lĩnh cầm lấy cái bát, ùng ục, một mình uống hết.

Ninh Sanh ngẩn ra.

"Không phải cậu cho tớ sao!" Cậu hỏi.

Cái tên này đúng là toàn làm việc theo ý thích.

“Hơi ngọt.” Tiểu ma vương lau miệng: "Quán này đóng cửa được rồi.”

Anh lục túi, tìm được một miếng băng cá nhân, lại ngồi xổm xuống đất, kéo quần Ninh Sanh lên.

Ninh Sanh co rúm người lại, gió lạnh tràn vào.

Trên bắp chân trắng nõn có một vết bầm tím do vận động vào buổi trưa.

Từ Lĩnh xé miếng băng cá nhân.

“Không được ném rác xuống đất.” Ninh Sanh nói.

“Ờ.” Từ Lĩnh ngồi xổm xuống, nhặt cái vỏ bỏ vào túi.

Anh ăn mặc mỏng manh, quần áo rộng thùng thình, khi di chuyển, quần áo nhăn nhúm lại, cuộn lên một đoạn, để lộ ra vài vết sẹo trên eo, giống như bị cào trong trận hỗn chiến.

Ninh Sanh nhìn tiểu ma vương ngồi xổm trên mặt đất, khắp người đầy vết thương, nắm lấy bắp chân của cậu, dùng miếng băng cá nhân nhỏ màu hồng băng bó vết thương cho cậu.

Ninh Sanh vươn tay nắm tóc Từ Lĩnh.

"Đồ ngốc!" Cậu kêu lên: "Cậu là kẻ ngốc!"

“Liệu một kẻ ngốc có thể trở thành bạn thân của cậu không?” Tiểu ma vương nghiêng đầu hỏi.

Hai má Ninh Sanh nóng lên, quay đầu đi chỗ khác: "Vậy phải để tớ… nghĩ đã."