Chương 6

Chỉ có những đứa trẻ mới cố chấp với bạn bè như vậy, còn chúng tôi, những ông trùm trong giới kinh doanh chỉ nói về đối tác.

Ninh Sanh ở trong lòng oán thầm, nhưng không nói gì đâm người nữa.

Ninh Sanh: "Này, cậu..."

Trên đùi “vuốt và kéo” một cái, Từ Lĩnh giơ tay và xé miếng dán y tế.

"Cong vẹo, trông nó không đẹp." Tiểu Ma Vương nói.

Sau đó, anh ấy lại dán một lần nữa và rồi xé ra.

Ninh Sanh: "..."

Đánh đồng đội của anh, đúng không?

Vết bầm tím nhỏ trên đùi biến thành màu đỏ ửng.

Từ Lĩnh điều chỉnh lại miếng dán y tế, lúc này mới thấy hài lòng.

Lúc này, chân của Ninh Sanh không thoải mái, nếu không, cậu đã sớm đá anh ấy một cước.

Có lẽ y tá không an tâm lại ra ngoài tìm bọn họ: "Tiểu thiếu gia, ngoài trời lạnh, chúng ta mời người bạn nhỏ vào nhà ngồi không?"

Vào nhà?

Mời kẻ thù không đội trời chung vào nhà mình?

Có hợp lý không?

Bàn tay Từ Lĩnh bên trong tay áo đỏ bừng bởi cái lạnh.

Ninh Sanh: "Có vẻ như tôi thực sự cần một người giúp tôi dọn phòng."

Cánh cửa sắt lớn bên ngoài khu vườn mở ra, y tá ôm Ninh Sanh và dẫn theo Từ Lĩnh vào cửa biệt thự.

Ninh Sanh nằm sấp trên vai y tá, quay đầu lại nhìn Từ Lĩnh.

Tiểu Ma Vương không chuyển hướng ánh mắt, đang nắm chặt bình giữ nhiệt sáng bóng đi theo bọn họ.

"Từ Lĩnh, sao trên bình giữ nhiệt của cậu lại thủng một lỗ?" Ninh Sanh hỏi.

Từ Lĩnh: "Vừa rồi mới rơi xuống đất."

Ninh Sanh nghĩ đến bát canh đậu phộng lúc nãy Tiểu Ma Vương đưa cho mình: "Nhưng sau khi nó rơi, cậu nhặt lên có rửa sạch không?"

"Tớ đã lau bằng lá cây." Từ Lĩnh tự tin đáp.

Ninh Sanh: "..."

Hỏng rồi, trông có vẻ như mình đã ăn phải thứ gì đó bẩn thỉu.

Chi bằng không lau.

Ba người đi tới cửa chính.

Ninh Sanh liếc mắt một cái nhìn thấy ngay đôi giày bụi bặm của Từ Lĩnh.

"Nhanh chóng tìm một đôi dép mới cho cậu ấy." Cậu ấy nói với y tá.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu lại hung dữ gọi Từ Lĩnh: "Cởi tất và áo khoác của cậu ra!"

Từ Lĩnh làm theo yêu cầu.

Ninh Sanh nói: "Quần cũng... thôi, cậu vào trong đi."

Từ Lĩnh điên cuồng chạy theo vào.

Phòng của Ninh Sanh bật hệ thống sưởi, trải thảm lông mềm mại.

Từ Lĩnh rõ ràng rất tò mò, từ khi bước vào, ánh mắt vẫn chưa ngừng đánh giá.

Ninh Sanh ngồi trên thảm, lấy chiếc điện thoại trẻ em từ trong cặp sách nhỏ ra: "Số điện thoại nhà cậu là gì?"

Từ Lĩnh: "?"

"Thử gọi cho cha cậu đi." Ninh Sanh nói, “Nói với ông ấy cậu đang ở nhà bạn học."

"Phải gọi sao?" Tiểu Ma Vương có vẻ rối rắm.

"Nhanh lên." Ninh Sanh đẩy điện thoại trẻ em qua, "Cầm lấy."

Cậu không muốn trở thành kẻ bắt cóc.

Tiểu Ma Vương nhăn nhó nhặt điện thoại của cậu lên: "Có trò chơi không?"

Ninh Sanh ngẩn ra: "Chắc là có."

Cậu chưa từng nghiên cứu kỹ về thiết bị của trẻ con.

"Gọi điện thoại trước!" Cậu nghiêm mặt, "Cậu có cha, đúng không?"

Từ Lĩnh: "Ừm, có một ít."

Ninh Sanh: "?"

À? Có... một ít?

"Người đã đánh cậu hôm đó là ai?" Cậu ấy hỏi.

"Cha mới." Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh: "..."

Có lẽ cậu hiểu rồi.

"Tiểu thiếu gia để tôi." Y tá đã không thể ngồi yên nữa, gọi số điện thoại của trường mẫu giáo Mặt Trời Vàng, hỏi về thông tin liên hệ của gia đình Từ Lĩnh, nói cho họ biết về tình hình của Từ Lĩnh.

"Đã xong." Y tá đặt điện thoại xuống, cúi xuống nói với Từ Lĩnh, "Bạn nhỏ, đêm nay cậu có thể ở lại đây, sáng mai cùng Ninh Sanh đi nhà trẻ."

Ninh Sanh: "?"

Ninh Sanh: "???"

Ninh Sanh: "Chờ..."

Ai nói sẽ giữ anh qua đêm!

"Gia đình cậu nói, lát nữa sẽ mang bài tập về nhà của cậu tới đây." Y tá nói.

Từ Lĩnh: "..."

Cả hai đứa nhóc dường như đều hoàn toàn bất ngờ, ngồi trên sàn nhà trợn mắt há hốc mồm.

Lần đầu tiên, y tá nhìn thấy tiếu thiếu gia nhà họ tràn đầy năng lượng như vậy, cười rồi rời khỏi phòng, đóng cửa lại để hai đứa trẻ tự chơi.

Đối với Ninh Sanh, đây là lần đầu tiên cậu phải ở một mình trong không gian kín đáo với kẻ thù không đội trời chung, cả người không được tự nhiên.

Nhưng may mắn là tâm trí của Từ Lĩnh không hề quan tâm đến cậu. Hiện tại, Từ Lĩnh muốn chơi chiếc điện thoại trẻ em của cậu, nắm lấy không chịu buông tay.

Ninh Sanh nhìn thấy Tiểu Ma Vương mở trò chơi, đăng nhập vào tài khoản của cậu.

Vài phút sau.

[Người chơi lạ]: Chết tiệt, đám nhóc học tiểu học à?

Những chữ này Từ Lĩnh đều hiểu.

Từ Lĩnh từ trường mẫu giáo: "Anh ta đang khen tớ?"

Ninh Sanh: "..."

Từ Lĩnh trả lời bằng một biểu tượng thích thú.

Người chơi kia đã phá vỡ ngôn ngữ lễ phép, chửi bới một đoạn ngôn từ hoa mỹ, đúng trong phạm vi từ vựng mà Tiểu Ma Vương không thể hiểu.

Từ Lĩnh lại gửi biểu tượng thích thú.

Ninh Sanh ở một bên nhìn, đều sắp cười ra tiếng.

Điện thoại hiển thị cuộc gọi từ bà ngoại, Từ Lĩnh đưa điện thoại cho Ninh Sanh.

"Ninh Ninh à." Bên kia điện thoại là giọng nói của bà ngoại.

Ninh Sanh: "Ừ! Bà ngoại."

"Hôm nay vui vẻ thế à?" Bà ngoại cười hỏi.

Ninh Sanh im lặng một chút, sau đó trầm giọng nói: "Cũng không có."

"Vui vẻ là chuyện tốt." Bà ngoại nói, "Cảm thấy tốt thì tốt, bà ngoại hy vọng Ninh Ninh mỗi ngày đều vui vẻ."

Ninh Sanh chỉ đơn giản trả lời một tiếng "Ừ."

Bà ngoại tiếp tục: "Nghe nói hôm nay có bạn nhỏ đến chơi cùng cháu."

Ninh Sanh biết, trong trường hợp như vậy, y tá chắc chắn đã hỏi ý kiến của bà ngoại.

"Bọn con đã chơi game cùng nhau được hai giờ rồi." Bà nói, "Có rất nhiều đồ chơi trong nhà, con hãy chơi những thứ khác cùng với bạn bè tốt của con, nhớ bảo vệ đôi mắt."

Ninh Sanh: "..."

Cậu đã quên mất, chiếc điện thoại trẻ em này có hệ thống giám sát, bất cứ thứ gì cậu làm, bà ngoại cũng có thể thấy.

"Con biết rồi." Cậu trả lời.

Màn hình điện thoại kích hoạt chế độ trẻ em, trò chơi tự động thoát ra, không còn gì để chơi.

Sách bài tập về nhà của Từ Lĩnh cũng đã được gửi đến.

Ninh Sanh lúc này mới nhớ ra , cậu đã quên việc làm bài tập của mình khi đang quá tập trung theo dõi Từ Lĩnh chơi.

Sau khi sống lại, Ninh Sanh trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn. Cậu mở cuốn bài tập của mình trên bàn nhỏ.

Bài tập hôm nay là vẽ tranh, thế mạnh của một số người.

Đề bài đề cập đến các loại thời tiết như "ngày nắng", "ngày gió" và "ngày mưa", chỉ cần vẽ chúng tương ứng trên giấy.

Ninh Sanh lấy bộ bút màu nước của mình và bắt đầu vẽ lên giấy, vẽ xong quay đầu lại, đúng như cậu dự đoán, Từ Lĩnh vẽ đẹp hơn mình.

Tuy nhiên…

""Ngày tuyết" của tớ đâu, bị cậu ăn?" Anh hỏi.

"Ngon không?" Từ Lĩnh hỏi.

Ninh Sanh dùng bút màu nước trong tay gõ vào đầu Tiểu Ma Vương: "Lúc nào cũng biết ăn."

""Tuyết" là cái gì?" Từ Lĩnh lại hỏi.

Ninh Sanh: "À..."

Phải, phải.

Thị trấn Thanh An nằm ở phía nam, mùa đông sẽ lạnh, sẽ có gió nhưng không có tuyết.

"Sau này cậu sẽ thấy." Ninh Sanh nói.

Khi lớn lên, thành phố S của họ ở phía bắc, mỗi mùa đông đều có tuyết rơi dày.

Hôm nay, Ninh Sanh tương đối kiên nhẫn. Cậu chọn một cây bút màu lam, dạy Từ Lĩnh cách vẽ bông tuyết.