Chương 14

Sau năm mới, mùa xuân ấm áp nở rộ.

Trong phòng ngủ, Ninh Sanh rót cho mình một chai sữa, quay đầu nhìn về phía Từ Lĩnh, "Tiếp tục kéo, nhanh lên!"

Từ Lĩnh nắm cái gậy đàn, kéo ra một đoạn "Bài hát đi học" đầy cảm xúc.

"Có phải cây đàn đang thù oán với cậu không?" Ninh Sanh cảm thấy mình đang bị cắt đứt dây thần kinh, "Cậu dùng sức lớn như vậy làm gì?"

Đây không phải là "Bài hát đi học", mà là "Đừng học nữa".

"Có vậy à," Từ Lĩnh không chắc chắn nói, "Nó cắn tất cả ngón tay của tớ bị thương."

"Tiểu thiếu gia." Y tá gõ cửa, "Hôm nay giáo viên âm nhạc bị đau chân, cô ấy xin nghỉ phép."

Ninh Sanh: "?"

Xin nghỉ phép sao?

"Thật tốt quá!" Bên cạnh truyền đến một giọng nói.

"Ninh Ninh, chúng ta đi ra ngoài chơi .” Từ Lĩnh nói.

"Tiểu thiếu gia về sớm một chút nha." Y tá nhắc nhở, "Vợ chồng Ninh tiên sinh đã nói tối nay sẽ đến."

Ninh Sanh: "Tôi không nói tôi muốn ra ngoài chơi..."

Nhưng Từ Lĩnh đã nhanh chóng hành động, sợ là chậm một giây sẽ bị kéo lại học hành, đảo mắt đã đẩy cậu ra khỏi phòng ngủ.

"Đi đâu?" Ninh Sanh hỏi.

Thời tiết chuyển ấm áp, cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt, quần ngắn màu đen che đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng như tuyết mỏng manh.

Có lẽ là vì tâm trạng không tệ, cậu hồi phục nhanh hơn trước khi sống lại rất nhiều, hiện tại đã có thể đỡ bàn tự mình đứng lên một thời gian ngắn.

Nhưng Ninh Sanh lười biếng, đã ngồi tuyệt đối không đứng.

"Đi bắt côn trùng." Tiểu Ma Vương đẩy chiếc xe lăn của cậu điên cuồng chạy.

Ninh Sanh: "???"

Cái gì vậy?

"Tớ không đi!" Cậu lớn tiếng phản đối.

Kháng nghị có vẻ không hiệu quả, Từ Lĩnh đẩy xe lăn của cậu đến bên bờ cánh đồng ngoài thị trấn.

Cánh đồng trải dài giữa núi, phong cảnh mùa xuân ấm áp cũng không tệ lắm.

"Cậu tự đi mà bắt." Ninh Sanh nói.

Cậu có thể ngồi dưới nắng và thổi gió.

Từ Lĩnh không cần cậu nói, anh tự mình nhảy vào cánh đồng, nhanh chóng biến mất.

Bên cạnh con đường ven cánh đồng có người đi lại, mọi người nhao nhao tò mò đánh giá Ninh Sanh.

Một chiếc xe chạy qua, sau đó quay trở lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đờ đẫn của mọt toán Lý Hạo Nguyệt.

"Chào buổi chiều, Ninh Sanh," Lý Hạo Nguyệt nói, "Muốn làm đề toán không?"

"Không, tớ đang bắt côn trùng với Từ Lĩnh." Ninh Sanh mỉm cười nói.

"Thế thì được rồi." Chiếc xe lại rời đi.

"Cậu quả nhiên muốn bắt côn trùng." Từ Linh xuất hiện từ đâu đó không biết, bàn tay nắm chặt liền vươn ra trước mắt Ninh Sanh.

"Đi ra!" Lửa giận của Ninh Sanh bắt đầu bùng lên.

Từ Linh buông tay, con sâu lông da xanh mà Ninh Sanh tưởng tượng đã không xuất hiện. Một con bướm màu tím nhạt bay ra, ở trước mắt cậu vòng hai vòng, vỗ cánh bay đi.

Nó cũng... khá đẹp thôi.

"Tớ sẽ đi bắt thêm cho cậu." Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh liếc mắt một cái liền thấy vài vết máu trên mu bàn tay anh bị cỏ dại cắt ra.

"Thật xấu xí." Ninh Sanh nói, "Tớ không muốn."

"Lau tay đi." Cậu nói, "Tất cả đều là phấn hoa."

Tiểu Ma Vương ngượng ngùng cười cười, lau tay lên quần mình.

"Vậy thì chúng ta đi chơi cái khác đi." Chiếc xe lăn lại bị đẩy đi.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Sanh đã nhận ra Từ Lĩnh đặc biệt thích đẩy cậu đi qua các con phố.

Cậu ấy không hiểu đó là sở thích gì.

Đúng lúc đi ngang qua cửa trấn, ở bên cửa tiệm thịt heo, Lục Bằng cùng mấy đứa trẻ khác đang ngồi trên mặt đất, cố gắng chiếm đoạt một chiếc ô tô điều khiển từ xa để chơi.

"Đến lượt tớ rồi!" Lục Bằng kêu la, "Tớ muốn chơi xe điều khiển từ xa!"

Từ Lĩnh nằm sấp trên lưng xe lăn, như gió mà lao đến.

Mấy đứa trẻ hâm mộ chạy theo.

Ninh Sanh mặt không biểu cảm: "..."

Làm như đẩy xe điều khiển vậy.

Cuối cùng, họ dừng lại trước cửa tiệm rửa xe.

Ninh Sanh: "Xe lăn của tớ không cần rửa."

Từ Lĩnh tạm dừng lại một chút, "Không phải, tớ đưa cậu về nhà."

Trong tay cha dượng Từ Lĩnh đang cầm súng phun nước áp lực cao, khi thấy hai đứa trẻ đến gần, ông vội vàng giơ cao súng nước để nước phun tránh xa.

"Thằng nhóc, chậm một chút!" Người đàn ông gầm lên, "Ta thấy bạn của con sắp ngất xỉu trên xe lăn."

Người đàn ông này thường xuyên cáu kỉnh, nhưng suy nghĩ rất tỉ mỉ, lời này thật sự có tác dụng, Ninh Sanh cảm thấy Tiểu Ma Vương lập tức giảm tốc độ.

Từ Lĩnh đẩy cậu vào trong cửa tiệm.

Phía sau nối liền hai phòng, một trong số đó là của Từ Lĩnh.

Ninh Sanh thật đúng là hơi tò mò.

Cậu ấy chưa từng thấy phòng của Từ Lĩnh.

Từ Lĩnh đẩy cậu vào bên trong.

"Chờ tớ một chút." Từ Lĩnh nói vội vàng, "Tớ sẽ tìm đồ ăn ngon cho cậu!"

Ninh Sanh cứ như vậy bị phơi trong căn phòng nho nhỏ.