Chương 15

Căn phòng này, có lẽ chỉ có khoảng mười mét vuông, trong góc đặt một cái giường nhỏ, trên giường có một quả…bóng đá.

Chà, có vẻ như một quả bóng mới.

Bàn học là loại bàn bảo vệ mắt mà Ninh Sanh từng thấy qua, nhưng dựa vào tình trạng mới của nó mà xem, có vẻ như Từ Lĩnh chưa từng sử dụng qua.

Bên cạnh bàn có một kệ sách.

Ngạc nhiên thay, Từ Lĩnh cũng có một kệ sách.

Nhưng Ninh Sanh đã thấy, trên kệ sách chỉ đặt một cuốn sách…

Cuốn sách "Toán cao cấp" đã xé hơn phân nửa, bên cạnh bày một cái mặt dây chuyền Ottoman quen thuộc, đằng sau còn có một chiếc thuyền giấy nhỏ nhăn nhúm.

Từ Lĩnh thật đúng là... rất thích sưu tầm, mọi thứ rách nát xem ra đều phải mang về nhà.

"Làm sao có thể nhốt một đứa trẻ ở trong phòng một mình?" Một giọng nữ ôn nhu nhẹ giọng quát lớn, "Lần sau không thể như vậy."

"Vậy lần sau thả ra sân." Từ Lĩnh nói.

Cửa phòng lại được mở ra.

Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn, một tay đang bưng một cái đĩa, một tay bên kia xách Từ Lĩnh đi vào.

"Là Ninh Ninh đúng không?" Cô hỏi.

"Con tên là Ninh Sanh."

"Ninh Ninh, đến ăn bánh kẹo." Người phụ nữ đặt đĩa lên bàn, chào hỏi Ninh Sanh.

Bánh đường làm từ gạo nếp, tráng với lớp đường bột, bọc trong lá cây được rửa sạch.

Đây là lần đầu tiên Ninh Sanh nhìn thấy loại đồ ăn vặt này.

Từ Lĩnh đã không thể chờ đợi nữa, đưa tay ra muốn lấy, bị mẹ anh đánh rơi tay.

"Để cho khách ăn trước!"

Từ Lĩnh gào khóc đòi ăn.

Cô ấy bóc một cái bánh và đưa cho Ninh Sanh.

"Thử xem, đây là loại bánh đường đặc sản của chúng ta." Cô nói.

Xương ngón tay của cô rất nhỏ, bàn tay không tính là trắng nõn, đầu ngón tay còn có vết chai nhưng động tác lột bánh kẹo của cô rất nhẹ nhàng.

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống hàng ngày của Ninh Sanh đã được các y tá và bảo mẫu chăm sóc, bọn họ sẽ lột vỏ kẹo cho cậu, cũng sẽ hỏi han ân cần, nhưng hình như lại là không giống nhau.

"Cảm ơn...dì." Hai má cậu nóng bừng.

Cậu vốn tưởng bánh đường này chỉ đơn thuần là một loại thông thường, nhưng không ngờ nó ngon đến vậy.

"Thích thì ăn nhiều hơn một chút." Mẹ Từ Lĩnh nói, "Cả Tiểu Linh Đang và cha nó đều thích ăn."

"Tiểu Linh Đang?" Ninh Sanh nghe thấy một biệt danh mới.

Từ Lĩnh: "Hừ."

"Cảm ơn dì." Cậu trả lời.

"Làm sao lại hiểu chuyện như vậy." Người phụ nữ xoa nhẹ vào tóc cậu, "Trẻ con không cần phải quá hiểu chuyện, Từ Lĩnh nhà ta mỗi ngày đều đi khắp nơi gây hoạ.”

"Ta nói rồi mọi người chắc chắn không hiểu." Người phụ nữ nói, "Khi còn nhỏ, thời gian rất ngắn và quý báu, không nhìn thấy thế sự thay đổi, cũng không có trăm ngàn băn khoăn, vì vậy ta thường xuyên nói với Từ Lĩnh, chơi thoải mái, tuỳ ý gây rắc rối, trong phạm vi nhà chúng ta có thể bồi thường được là được."

Ninh Sanh bị chọc cười, mím môi, nhịn cười.

Từ Lĩnh có lẽ không hiểu, anh ấy cười vui vẻ theo một chuỗi “Ha ha ha”.

Giống hầu hết tất cả các đứa trẻ trong thị trấn, nhà Từ Lĩnh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ chỗ chứa ba người, thậm chí thêm Ninh Sanh cũng làm cho căn phòng trở nên chật chội.

Nhưng Ninh Sanh không hiểu sao lại rất thích ở lại chỗ này.

Nhưng y tá nói tối nay cha mẹ cậu ấy sẽ đến biệt thự, vì vậy cậu phải về sớm.

Cho nến trước năm giờ chiều, cậu lễ phép nói lời tạm biệt với người nhà Từ Lĩnh.

Người đàn ông đang ngậm điếu thuốc, có vẻ mệt mỏi, đang ngồi trên nắp xe nghỉ ngơi, thấy cậu đến gần, sờ sờ vào túi, ném qua một thanh sô cô la mà không chào hỏi, sau đó quay lại tiếp tục làm việc.

Từ Lĩnh không hề rời mắt khỏi thanh sô cô la kia.

Đó là một trong những loại đắt nhất ở thị trấn, giá hơn hai mươi.

Từ Lĩnh bình thường chỉ ăn sô cô la giá khoảng hai xu.

"Đưa tớ về nhà, sau đó cậu có thể ăn nó." Ninh Sanh nói.

"Không được." Tiểu Ma Vương nuốt nước miếng, "Cha tớ sẽ đánh tớ."

Ninh Sanh: "Dù sao thì cậu cũng chịu được đòn đánh.” Da vẫn còn dày.

Hai người bọn họ tớ một lời cậu một câu đi lên sườn núi.

Từ Lĩnh cả ngày không ngừng leo núi, đẩy Ninh Sanh đi lên mà không hề thở hổn hển.

"Ngày mai gặp lại ở trường mẫu giáo, Ninh Ninh." Từ Lĩnh nhét sô cô la vào miệng.

"Còn tuỳ tâm trạng của tớ." Ninh Sanh trả lời.

Y tá đẩy cậu vào cổng biệt thự.

"Cha mẹ tôi đến chưa?" Anh hỏi.

Cậu đã ở đây một thời gian, nhưng vẫn chưa gặp cha mẹ mình.

Y tá dường như khó xử: "Tiểu thiếu gia, em trai cậu bị sốt, họ đưa đứa nhỏ đi khám bệnh, hôm nay có lẽ họ không thể đến được."

Ninh Sanh: "À."

Ngày mai là sinh nhật của cậu.

"Tôi hiểu rồi." cậu bình tĩnh nói rồi tự mình vào phòng.

Bắt đầu lại một lần nữa, rất nhiều thứ trước kia vốn không hiểu, cậu đều dần dần có thể hiểu rõ.

Khi đó, cậu đã khóc lóc đòi về nhà, bà ngoại chỉ nói rằng cha mẹ đang bận rộn công việc, quản gia cùng y tá đều đều thương xót trấn an cậu.

Bây giờ cậu đã biết, một đứa trẻ bị thương không xác định còn có thể đứng lên hay không, suốt ngày ủ rũ thu mình, là không dám để cho người ta đem hy vọng đặt ở trên người mình.

Vì vậy, họ đã cung cấp cho cậu những điều tốt nhất trong những thứ như chăm sóc sức khỏe, ăn uống, và trang phục. Tuy nhiên, họ cũng có một đứa con mới.

Chuyện này hiện tại đã không còn quá quan trọng đối với Ninh Sanh, nhưng sự chán chường không vui của cậu ít nhiều có chút viết lên mặt.

Ngày hôm sau ở trường mẫu giáo, Từ Lĩnh đã nhận ra điều này khi vẽ tên mình trên mu bàn tay cậu.

"Cậu không thích quà của mọt toán tặng, phải không?" Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh: "..."

Ai lại thích một bộ đề bài tập "Kỳ nghỉ hè vui vẻ" chứ?

"Và cậu cũng không thích quà từ Lục Bằng, phải không?" Từ Lĩnh tiếp tục hỏi.

Ninh Sanh: "Không."

Có ai thích một túi nhỏ thịt heo tươi được đập trước mặt không?

"Quà của cậu đâu?" Cậu hỏi.

Từ Lĩnh đứng lên: "Tớ đi ra ngoài tắm nắng chút."

Ninh Sanh: "Ngồi xuống."

Tiểu Ma Vương an phận, nằm sấp trên bàn nhìn cậu.

"Gần đây cậu thấy con chó bông của tớ chưa?" Ninh Sanh đã không thấy nó một thời gian.

Cái đó được bà ngoại tặng cho cậu, cậu ấy còn rất thích.

"Lần trước bị rơi xuống đất nên tớ đã để nó trong ngăn kéo." Từ Lĩnh nói, "Ngày hôm sau, nó tự mở cửa ra đi chơi."

Ninh Sanh: "..."

Được rồi, mất rồi phải không?

Cậu đã dần dần giải mã được những lời nói kỳ cục của Từ Lĩnh mà không cần suy nghĩ gì thêm.

"Tớ bảo cả lớp theo tớ đi tìm." Từ Lĩnh nói.

"Không cần." Ninh Sanh giữ chặt anh lại.

Một món đồ chơi bé xíu thôi mà, có lẽ đứa trẻ nào nhìn thích, liền lấy đi chơi, không cần phải đặc biệt đi tìm.

"Thế tớ làm chó của cậu thì thế nào." Từ Lĩnh đột nhiên nói.

Ninh Sanh: "..."

"Cậu thấy tớ có dễ thương hơn chó bông không?" Anh hỏi.

Từ Lĩnh giả bộ làm mặt quỷ với cậu.

Ninh Sanh: "..."

Tùy ý cậu.

"Tớ sẽ tặng tớ cho cậu." Từ Lĩnh nói.

"Cậu thấy tớ quan tâm không?" Ninh Sanh hỏi.

Cậu nhìn theo hướng mà Từ Lĩnh đang nhìn, Tiểu Ma Vương đang chăm chú nhìn vào bánh quy mới được giáo viên phát: "Nếu cậu không ăn, thì cho tớ nha."

Ninh Sanh: "Lấy đi."

Coi trọng bánh quy đúng không, thì biết không có lòng tốt như vậy.

Hàng ngày, cậu mang theo một chai sữa cho Từ Lĩnh, còn cho anh ấy ăn nhiều loại đồ ăn vặt.

Trong khoảng thời gian này, Từ Lĩnh có vẻ cao hơn không ít, đã cao hơn cả nhiều học sinh tiểu học.

Hiệu suất phân bón rất tốt, Ninh Sanh rất hài lòng, cậu nuôi anh thật tốt.

Tâm trạng của cậu bỗng nhiên tốt hơn.

Không có gì phải lo cả, bây giờ cậu ấy đã có người bên cạnh rồi.