Chương 13

Buổi tối, Ninh Sanh lại mất ngủ.

Thật mất mặt, cứ nghĩ thì càng không thể ngủ được.

Mỗi khi nhắm mắt, những việc đáng xấu hổ mà cậu làm trong ngày được phát lại vô hạn trong đầu.

Chắc chắn là gần mực thì đen, cậu đã học được cách lăn lộn.

Bà ngoại năm xưa là tiểu thư khuê các, trí thức và đoan trang. Ninh Sanh vẫn là lần đầu tiên thấy bà ngoại bộc lộ biểu cảm kinh ngạc như vậy.

"Được, được." Bà ngoại ôm cậu dỗ dành, "Con muốn cái gì cũng được."

Bà ngoại thậm chí còn cảm thấy một chút vui mừng: "Ninh Ninh nhà ta cũng đã biết cách làm nũng rồi, ngày mai bà ngoại sẽ đi hỏi cậu bạn tên Từ Lĩnh kia."

Thật là… xấu hổ, nhưng hiệu quả, kết quả là tốt đẹp.

Ninh Sanh vùi đầu vào chăn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, trước cửa tiệm rửa xe ở thị trấn Thanh An, một chiếc Maybach đỗ trước cửa, trên xe có một lão bà ăn mặc lộng lẫy.

"Có muốn rửa không?" Người đàn ông cầm súng nước áp lực thò đầu ra khỏi xe.

"Không phải." bà ngoại Ninh Sanh lắc đầu, "Xin hỏi, Từ Lĩnh là con nhà anh?"

"..." Người đàn ông cầm điếu thuốc, lấy ra một cái ví từ ngăn kéo, rút ra vài tờ tiền, "Cần bao nhiêu?"

Bà ngoại của Ninh Sanh: "?"

Cha dượng Từ Lĩnh: "Bị đánh hay bị cắn?"

"Bà ngoại?" Dưới gầm xe thò ra một cái đầu.

Từ Lĩnh nhai kẹo cao su bong bóng đột nhiên xuất hiện.

Cậu đã gặp qua lúc trước, đây là bà ngoại của Ninh Sanh.

"Tìm người thân có ích lợi gì không?" Cha dượng của anh hỏi.

"Không." bà ngoại của Ninh Sanh phản ứng chậm, dở khóc dở cười, "Cậu ấy không đánh con nhà tôi, tôi có chuyện khác muốn nói với anh."

Từ Lĩnh cầm một miếng giẻ lau rất nhỏ, kì cọ lung tung một chiếc xe đứng ở một bên nghe lén hai người lớn nói chuyện.

"Chắc chắn chứ?" Cha dượng của Từ Lĩnh tắt điếu thuốc, "Từ Lĩnh của nhà chúng ta có lẽ hơi... hoạt bát một chút."

"Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ kỹ." Bà ngoại của Ninh Sanh nói, "Để cậu ấy thường xuyên đến chơi với Ninh Ninh nhà chúng tôi là chuyện tốt, Ninh Ninh cũng thích cậu ấy."

"Năm ngoái Ninh Ninh bị dì đưa đến phim trường, bị đạo cụ của đoàn làm phim đập bị thương." Bà ngoại nói, "Bác sĩ nói cần phải nghỉ dưỡng một thời gian mới có thể đứng dậy, vì vậy đứa nhỏ trở nên chán nản, bình thường ít khi nói chuyện."

"Ngược lại sau khi quen biết Từ Lĩnh nhà các người, đứa nhỏ bắt đầu giống như một đứa trẻ. Ban đầu tôi nghĩ, có bạn nhỏ chơi cùng là đủ, nhưng không ngờ nó lại nói chỉ có đứa nhỏ nhà anh mới được."

"Suốt 365 ngày một năm, nó đã bị phạt đứng ở góc trường mầm non 300 ngày." Cha dượng của Từ Lĩnh nói, "Nhưng..."

Ánh mắt ông rơi vào bóng dáng nhỏ bé bên cạnh xe: "Không tệ."

Kết quả của cuộc trò chuyện này là Từ Lĩnh có thể đến chơi và học cùng Ninh Sanh.

Cha dượng của Từ Lĩnh nhất định đòi đưa một ít tiền học phí, nhưng bà ngoại không chấp nhận, cuối cùng chỉ nhận một giỏ táo.

Kỳ nghỉ đông thực sự rất vui vẻ, Ninh Sanh ôm điện thoại chơi trò chơi đến ngủ gục, lúc tỉnh lại phát hiện bên giường mình nằm sấp một cái đầu.

"Xin chào," Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh: "..."

"Bà đã đón đứa trẻ yêu thích nhất của cháy đây," Bà ngoại vui vẻ nói.

Ninh Sanh giống như một con mèo bị đạp đuôi: "Ai thích nó!"

"Vậy chúng ta đi thôi." Bà ngoại kéo tay Từ Lĩnh.

Ninh Sanh: "..."

"Không được, không được, không được!" Một lần làm hai lần quen thuộc, cậu ấy cùng lúc bò trườn, lăn lộn và đánh vào bộ ga trải giường.

"Bà thấy con đang nóng ruột như muốn đá văng xe lăn đứng lên." Bà ngoại cười và nói, "Các con cứ chơi đi, bà đi nói chuyện với gia sư."

Bà ngoại đóng cửa phòng lại, trong phòng ngủ, lần thứ hai chỉ còn lại Ninh Sanh và kẻ thù không đội trời chung của mình.

Khuôn mặt của cậu đang từ từ đỏ lên.

Thật mất mặt, còn bị Từ Lĩnh thấy nữa, cảm giác da mặt đau quá.

Nhưng...

Ninh Sanh đánh giá Tiểu Ma Vương từ trên xuống dưới một phen.

Dù sao Từ Lĩnh cũng không thể biết được tương lai của họ sẽ như thế nào.

Sợ cái rắm!

Nghĩ đến đây, cậu an tâm thoải mái chống giường ngồi dậy, gọi Từ Lĩnh đến chơi trò chơi với mình.

Không lâu sau, bà ngoại đã đưa một giáo viên vào.

"Các con đến xem xem." Bà ngoại vẫy tay, "Có gì mà các con thích không?"

Giáo viên đưa ra một số video về sở thích và hoạt động, cầm kỳ thi hoạ đều có.

Ninh Sanh xem xét kỹ lưỡng.

Đại Ma Vương tương lai thực ra có khá nhiều điểm kỹ năng, giỏi mọi loại thể thao, không có vấn đề gì khi tham gia vào các tình huống xã hội.

Duy nhất về âm nhạc có vẻ còn hơi thiếu sót.

Vậy nên bây giờ cậu phải tìm cách nâng cao mảng này.

Khi màn hình phát đến chơi đàn vĩ cầm, Ninh Sanh chỉ vào đó.

Với một giọng hát hay và khí chất tốt, là đây, cây vĩ cầm.

Từ Lĩnh: "?"

"Ninh tiểu thiếu gia muốn học ngoại ngữ nào?" Giáo viên thảo luận với bà ngoại, "Ở đây không có trường mầm non song ngữ, vẫn là nên học chút tiếng anh."

Tiếng Anh?

Không.

Từ Lĩnh sau này chắc chắn sẽ biết nói tiếng Anh.

Nhưng có một lần, Ninh Sanh nhớ rõ, hai người Pháp bị Từ Lĩnh đè mạnh lên đơn hàng của họ, sau đó đã dùng tiếng Pháp ở sau lưng nói xấu Từ Lĩnh, nhưng Từ Lĩnh không nghe ra.

Ninh Sanh nhìn không quen loại hành vi lải nhải sau lưng này, hung hăng mắng Từ Lĩnh và hai người này ngay tại chỗ.

Chắc chắn Đại Ma Vương luôn ghi hận chuyện này.

Vì vậy, lúc này, Ninh Sanh đào trong túi đồ ăn vặt, lấy ra một hộp sô cô la in nhãn hiệu bằng tiếng Pháp.

"Học tiếng này!" Cậu nói.

Bà ngoại trợn mắt há hốc mồm.

Ninh Sanh chuẩn bị sẵn tư thế để lăn lộn.

Bà ngoại: "..."

"Được..." Bà ngoại nói, "Xem hai đứa trẻ thích thú thế nào."

Bắt đầu từ ngày đó, bà ngoại như mở một hòm Pandora, phát ra âm thanh đàn vĩ cầm khó nghe nhất trên thế giới.