Công việc của Thời Thủy cũng không tính là phức tạp, chủ yếu là in ấn, sao chép, chỉnh lý, đôi khi lại phụ trách giúp các nhân viên khác truyền lời cho Quý Bác Nhiên. Bởi vậy, cậu rất nhanh thích ứng với nhịp điệu này, mỗi ngày mang theo bánh bao nhỏ đi làm còn đặc biệt có cảm giác thỏa mãn. Mặc dù thu nhập của công việc này cũng không cao bằng việc trị liệu cho Quý Bác Nhiên, nhưng so với việc điều trị bằng pheromone có chút xấu hổ, rõ ràng một nghề nghiệp nghiêm túc càng làm cho người ta an tâm hơn.
Bánh bao nhỏ cũng thích ứng rất tốt, vô cùng vui vẻ khi mỗi ngày đều được ba dẫn đi khắp nơi.
Cô bé bắt đầu quen thuộc với Quý Bác Nhiên —— bởi vì mỗi ngày đi làm đều đi cùng nhau, trên đường đi mười mấy phút, bánh bao nhỏ luôn nhìn Quý Bác Nhiên. Có đôi khi trên người Quý Bác Nhiên mang theo một chút tin tức tố, cô bé còn giống như một chú cún con khụt khịt mũi ngửi, làm cho hai người lớn không khỏi bật cười.
Quý Bác Nhiên không nói rõ cảm giác của anh đối với đứa bé này, có lẽ là bởi vì hy vọng chiếm hữu Thời Thủy mà anh cũng thật sự cảm thấy bánh bao nhỏ vô cùng đáng yêu. Anh không phải chưa từng gặp qua những đứa trẻ khác, có xinh đẹp, có nghịch ngợm, cũng có đứa vừa sinh ra đã rất thông minh —— nhưng không đứa bé nào trắng trẻo mềm mại như bánh bao nhỏ, dùng đôi mắt tròn ngốc nghếch, lại ngẫu nhiên thông minh nhìn anh.
Bánh bao nhỏ mới quen với người chú này, thỉnh thoảng đưa tay ra sờ sờ, cũng không có giao tình sâu sắc hơn với Quý Bác Nhiên.
Cô bé được ba đưa đi chơi khắp nơi, trong đầu đầy bướm, hoa, suối, mặt trời, chỉ có một chút không gian để lại cho người chú này mà thôi.
Thời Thủy rất thích ôm con gái ra ngoài.
Thông thường cậu hay đi dạo trong vườn, công viên gần đó tản bộ; Vào cuối tuần, cậu đưa con gái mình trực tiếp đến sở thú.
Vé vào sở thú không rẻ, tương đương với chi phí ăn uống một tuần của người bình thường. Lúc Thời Thủy đương nhiên không có cách nào đưa con gái đến nơi đắt tiền này. Nhưng bây giờ, số tiền này đã hoàn toàn không đáng kể.
Cậu không chỉ tới mà còn mua cho con gái một bồ đồ bò sữa cửa hàng bên cạnh sinh, rồi trực tiếp mặc về Quý trạch.
Vừa vặn lúc Quý Bác Nhiên ra ngoài liền gặp phải bánh bao nhỏ đã biến thành một chí bò sữa nhỏ, trên đầu còn có một bông hoa nhỏ.
Quý Bác Nhiên nhất thời kinh ngạc, khóe môi bất giác mang theo nụ cười: "Sao lại ăn mặc như thế này?”
Bánh bao nhỏ rất vui vẻ, gặp được người quen thậm chí còn cử động bàn tay nhỏ bé của mình, đây là cách "chào hỏi" mà Thời Thủy đã dạy bé.
"Tôi đi sở thú." Thời Thủy cũng mỉm cười, sau đó nghiêng đầu, làm cho chiếc kẹp tóc cỏ trên đỉnh đầu cậu lắc lư theo.
Họ mua những chiếc cặp tóc nhỏ bên đường, trên đầu bánh bao nhỏ là một bông hoa nhỏ, còn trên đầu cậu là một ngọn cỏ xanh nhỏ, tất cả đều kẹp trên tóc.
Ánh mắt Quý Bác Nhiên liếc nhìn, ngực nổi lên một loại cảm xúc không rõ ràng.
Không giống với du͙© vọиɠ tìиɧ ɖu͙© khi khát vọng pheromone, nhưng vẫn mãnh liệt nói cho anh biết... Anh muốn Thời Thủy.
Anh muốn omega tuy bình thường nhưng dịu dàng trước mặt.
Thậm chí còn mang theo đứa bé này.
Thời Thủy ôm bánh bao nhỏ cùng anh nói vài câu, bánh bao nhỏ lảm nhảm bên cạnh và muôn tham gia vào, có chút không thành thật. Bây giờ ở độ tuổi của cô bé chính là như vậy, rất muốn nói chuyện và sau đó có thể từ từ bắt đầu học cách nói chuyện. Quý Bác Nhiên kiên nhẫn nghe, còn cùng Bánh Bao Nhỏ tán gẫu vài câu, đợi đến khi lên xe anh mới phát hiện được mình cư nhiên có thể kiên nhẫn đến trình độ này.
Quả nhiên...
Anh thực sự muốn chàng trai đó.
Nhưng vô luận trong lòng suy nghĩ như thế nào, quan hệ hiện tại của anh và Thời Thủy đều rất bình thường, ngoại trừ phương thức hấp thu pheromone trong thời gian trị liệu, không có bất kỳ cơ hội thân mật nào.
Tâm trạng của alpha lại không tốt.
Ngược lại, Thời Thủy nửa tháng nay lại cực kỳ thoải mái, cậu chưa từng cảm thấy cuộc sống có thể vui vẻ như vậy.
Cuối tuần cậu mang theo bánh bao nhỏ đi chơi khắp nơi, cô bé còn quá nhỏ, không thể ăn lung tung, cho nên cậu đã nếm thử đủ loại đồ ăn vặt còn bánh bao nhỏ thì bất lực nhìn bên cạnh. Thứ hai cậu trở lại đi làm bình thường, pheromone của cậu đậm hơn so với trước đây, Quý Bác Nhiên ngửi một ngụm liền đoán được tâm tình tốt của cậu, còn làm cho Thời Thủy ngượng ngùng đỏ má.
Buổi trưa, Thời Thủy lại ngồi trên đùi Quý Bác Nhiên, cởi cổ áo đưa vυ" đến bên môi alpha.
Quý Bác Nhiên đã không còn bịt mắt.
Anh "bỏ quên" nó ở nhà.
Tất nhiên, đôi mắt alpha luôn luôn nhắm lại, không mở mắt để xúc phạm omega trước mặt này. Nhưng không lớp vải đó, anh vẫn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thời Thủy kéo gần không ít. Xúc cảm sữa mềm mại càng thêm rõ ràng, đôi môi mỏng có thể tận tình mυ"ŧ đầu ti màu hồng nhạt kia. Từng ngụm từng ngụm sữa ngọt ngào tràn vào miệng anh, pheromone bên trong hân hoan vui vẻ khiến cho sữa ngày hôm nay càng thêm ngon. Anh có chút tham luyến, mυ"ŧ không sai biệt lắm còn không chịu đem ti sữa kia phun ra, vẫn tiếp tục nuốt xuống.
Thời Thủy bỗng có một cảm giác mơ hồ.
Bỗng nhiên cảm thấy Quý tiên sinh rất giống bánh bao nhỏ của cậu, ăn no còn không chịu nhả ra.
Ý nghĩ như vậy khiến cho cậu đỏ mặt, cơ thể cũng có chút căng thẳng.
Các hạt sữa được ăn rất sạch sẽ, toàn bộ đều sưng lên, bên trong không còn một giọt sữa. Quý Bác Nhiên còn ôm cậu ngửi pheromone một hồi, chẳng qua lúc này đây chính là ngồi ôm, tư thế rốt cục trở lên thân mật. Thán thể Thời Thủy có chút nhũn ra, lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ cực nóng của l*иg ngực alpha. Quý Bác Nhiên đang gác đầu lên cổ cậu, cậu đương nhiên cũng đang khoác vai Quý Bác Nhiên.
Cậu ngửi thấy mùi của Quý tiên sinh.
Rất nồng đậm, mùi ngải hương rất đắng.
Thân thể Thời Thủy nóng lên, nếu như không phải đối với Quý tiên sinh tràn đầy tin tưởng, khẳng định cậu đã sớm đỏ mặt bỏ chạy.
Loại điều trị này kéo dài nửa giờ, cho đến khi tuyến nước nóng lên, phải bình tĩnh mới có thể dừng lại.
Sau khi Quý Bác Nhiên hấp thu đủ pheromone, cũng cần thời gian bình tĩnh, nếu không anh nhất định sẽ xuất hiện một số phản ứng khiến omega kinh hãi.
"Quý tiên sinh, chiều ngày mai tôi muốn đón một người bạn, đến lúc đó trị liệu trước một chút được không?"
"Bạn?"
Đây là lần đầu tiên Quý Bác Nhiên thấy nghe Thời Thủy nhắc tới, lông mày khẽ nhíu, bất quá Thời Thủy đang kéo vạt áo của mình cũng không chú ý tới.
Trái tim Alpha trở nên cảnh giác.
"Vâng," Thời Thủy cười nhẹ, "Tôi có một người bạn rất tốt, cậu ấy đã tốt nghiệp và sắp làm tại thủ đô.”
"Ồ? Chuyên ngành của bạn cậu là gì, hãy cân nhắc về việc làm ở đây?”
"A, không phải, tôi đã liên lạc với cậu ấy rồi. Cậu ấy không học kinh tế mà học nghiên cứu cơ bản..." Thời Thủy hoàn toàn không nghĩ nhiều, ngoại trừ tên Tống Hàm Thư, những thứ khác đều đã nói ra, "Cậu ấy đã liên lạc với một phòng thí nghiệm, bên kia tuyển trợ lý nghiên cứu viên và cậu ấy sẽ tiếp tục làm thí nghiệm.”
"Ừm, hai người từng học cùng nhau?"
"Đại khái là vậy, cậu ấy đi học còn tôi đi làm." Thời Thủy suy nghĩ một chút, "Bởi vì tôi không muốn lúc nào cũng làm phiền cậu ấy, tôi mới tới thủ đô. Nhưng bây giờ tôi cũng có một công việc để giúp cậu ấy.”
Quý Bác Nhiên càng thêm cảnh giác.
Anh không biết người trong miệng Thời Thủy là nam hay nữ, cũng không biết là alpha hay beta. Nhưng tóm lại, một người có quan hệ tốt với Thời Thủy, bất kể giới tính, đều có mối đe dọa nhất định đối với anh. Mặc dù một người cha khác của bánh bao nhỏ khẳng định sẽ không phải là người bạn này của Thời Thủy, nhưng nghe ý của cậu, người bạn kia biết bánh bao nhỏ, nói không chừng còn nhìn bánh bao nhỏ sinh ra.
"Được." Trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều, nhưng trong miệng chỉ nói ra một từ.
Thời Thủy mỉm cười, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng nõn của cậu, làm cho gương mặt không quá tinh xảo, nhưng lại thập phần thanh tú và hấp dẫn kia nhìn càng trở lên dịu dàng.