Chương 12

Bởi vì hấp thu đủ pheromone, buổi trưa Quý Bác Nhiên chỉ hấp thụ sữa ở một bên vυ" của Thời Thủy, để lại bên kia cho đứa bé. Lúc trước anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện khiêm tốn này, hầu như lần nào sữa của Thời Thủy cũng bị anh nuốt sạch.. Nhưng hôm nay, ước chừng là nhìn thấy thứ nhỏ bé trắng trẻo mềm mại kia, Quý Bác Nhiên cư nhiên bắt đầu suy nghĩ đến suy nghĩ của cô bé.

Mặc dù em bé hơn sáu tháng tuổi thực sự không có bất kì suy nghĩ nào.

Thời Thủy cũng rất cao hứng, bởi vì bánh bao nhỏ thật sự rất dính cậu, nếu như có thể có thêm một chút sữa làm điểm tâm cho bánh bao nhỏ, bé con nhất định sẽ rất thích. Một tuần này cậu không còn bận rộn với kế mưu sinh, khí sắc cả người rõ ràng đã tốt lên, khí tức ôn nhu trên người lần đầu làm cha càng thêm nồng đậm. Sau khi nói lời tạm biệt với ngài Quý, cậu liền đi đến căn phòng chuyên môn chuẩn bị cho cậu và bánh bao nhỏ, ôm con gái của mình, cởi bỏ cúc áo trước ngực.

Bánh bao nhỏ đã lâu không được ăn sữa của bố vào buổi trưa.

Buổi sáng cô bé có thể ăn một bên, buổi chiều có thể ăn một bên, buổi tối lúc sắp đi ngủ mới có thể ăn cả hai bên. Mặc dù bây giờ thực phẩm bổ sung, sữa bột cũng rất nhiều, bánh bao nhỏ cũng không đói, nhưng cô bé thích nhất chắc chắn là dòng sữa ngọt ngào chứa đầy pheromone của ba. Đứa bé vốn đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nhưng lúc này lại trần đầy tinh thần, lấy tay nắm lấy không chịu buông. Thời Thủy nhịn không được mỉm cười, kéo bàn tay nhỏ bé không an phận của bé ra, để cho con gái tận tình mυ"ŧ sữa.

"Sức lực còn rất lớn..."

Cậu lẩm bẩm, ôn nhu nhìn con gái cho đến khi hết sữa, bánh bao nhỏ cũng đã ăn no.

Trong phòng làm việc của Quý Bác Nhiên, pheromone thuộc về alpha trong nháy mắt nồng đậm đến mức vượt tiêu chuẩn.

Dụng cụ thông gió trong phòng đều tự động bắt đầu làm việc, lúc này mới đem mùi vị đắng nồng đậm kia tản đi, chỉ lưu lại một điểm cuối cùng, không thuộc về pheromone mùi xạ hương.

Quý Bác Nhiên đứng lên, rửa sạch tay mình.

Hành vi như vậy mang đến cho anh chỉ là một khoảnh khắc sung sướиɠ ở cấp độ thân thể, không cách nào giảm bớt du͙© vọиɠ trong lòng anh khi muốn đánh dấu Thời Thủy, chiếm hữu cậu. Trái tim anh vẫn đạp loạn xạ, ảo tưởng trong đầu thậm chí đã hoàn toàn vượt qua phạm vi "thiện chí". Nhưng trong hiện thực, anh vẫn phải giả bộ như một alpha đứng đắn không nhìn trộm Thời Thủy, ngay cả ôm cũng chỉ dám nhẹ nhàng kéo vạt áo.

Anh nhíu mày.

Tâm tình alpha không tốt, làm việc cũng không thấy ý cười.

Thẳng đến một tiếng điện thoại reo đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh này trong văn phòng.

Quý Bác Nhiên cau mày.

Nghe nhạc gọi này, anh biết đó là ai...

Là Tần Tử Hách.

Thiếu gia trẻ tuổi giàu có bậc nhất thủ đô, cha là giáo sư nghiên cứu khoa học và viện sĩ cao cấp, mẹ là nữ anh hùng trong quân đội, từ nhỏ đã ăn chơi vui đùa, trên mặt viết đầy hai chữ "mệnh tốt". Dựa theo đạo lý, một người chơi đùa như đại thiếu gia Tần Tử Hách không nên có quan hệ gì với Quý Bác Nhiên, một người là dựa vào tiêu dao trong nhà, một người là tổng giám đốc làm việc nghiêm túc. Nhưng trên thực tế, hai người là bạn tốt nhiều năm, thời thơ ấu thậm chí mặc chung một đũng quần.

Quý Bác Nhiên nghiêm mặt bắt máy.

"Này? Tôi nghe nói cậu đã tìm thấy người cung cấp pheromone?" Tần Tử Hách đang lướt sóng bên bờ biển, hắn là một alpha đặc biệt thích chơi, nhàn rỗi không có việc gì liền đi khiêu chiến giới hạn nhân sinh, "Thân thể tốt chưa? Được rồi, hãy ra ngoài chơi với tôi!”

"Ừm, tìm được." Quý Bác Nhiên lên tiếng, "Không đi ra ngoài.”

"Không ra? Chẳng lẽ cậu còn muốn tiếp tục sống cuộc sống hòa thượng này sao?" Tần Tử Hách cười nhạo một tiếng, vọt lên một con sóng xinh đẹp, "Bận rộn làm gì vậy?”

"Truy người."

"Truy người? Cái gì vậy... Chờ đã, mẹ kiếp, cậu đã để mắt đến omega nào? Không phải là người phù hợp với pheromone của cậu chứ, phải không? ”

"Đúng."

Quý Bác Nhiên rõ ràng nghe được tiếng Tần Tử Hách bị sóng vỗ ở đầu dây bên kia.

Tần Tử Hách trực tiếp bị xô lên bờ, hớp vài ngụm mới nhổ ra cát trong miệng.

Hắn đúng là kẻ thích vui đùa, nhưng hắn chỉ thích chơi một mình, bên cạnh không hiểu sao lại vây quanh một đống omega, hắn một chút cũng không cảm thấy hứng thú, có người muốn đưa tay kéo hắn đều bị hắn cự tuyệt. Cơ thể anh tuấn cường tráng bị dính cát, hắn vừa trên tự vỗ vỗ, vừa hướng về phía máy thông tin hét lên: "Cái quái gì vậy? Cậu không nhìn xem người cung cấp pheromone của mình? Cậu ta không phải là omega với một đứa con sao? Cậu muốn thành hiệp sĩ tiếp mâm sao? ”

"Cậu ấy có tên, gọi là Thời Thủy, hơn nữa con của cậu ấy cũng rất đáng yêu." Trong đầu Quý Bác Nhiên toát ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Bánh Bao nhỏ, lại nhớ tới xúc cảm buổi sáng tiểu gia hỏa đặt tay lên người cậu, theo bản năng liền nói những lời này.

-Cậu thật sự muốn trở hành hiệp sĩ tiếp mâm sao??"

Tiếng kêu quỷ trong máy thông tin khiến Quý Bác Nhiên nhịn không được cười nhẹ một tiếng.

Hiệp sĩ tiếp mâm tuyệt đối không phải là từ tốt gì, nhưng anh phát hiện... Mình cư nhiên cũng không bài xích như vậy.

"Được rồi, cậu gọi cho tôi chẳng lẽ chỉ có chút chuyện này? Tôi cúp máy đây.”

Chờ đã, mẹ kiếp, tôi muốn rủ cậu ra ngoài chơi, cậu không ra ngoài ít nhất cũng phải đi uống rượu chứ?" Tần Tử Hách đã kéo ván lướt sóng đi tới dưới ô che nắng uống nước, "Đại khái mười ngày sau tôi trở về, đi, dẫn cậu đi gặp anh trai!”

Uống rượu chính là một cái gì đó mà những người trẻ tuổi thích làm, alpha uống rượu là bình thường. Chỉ là quý Bác Nhiên lúc trước bởi vì nguyên nhân thân thể, gần mười năm giọt rượu chưa dính. Anh suy tư một lát thì đồng ý, thuận tiện cũng muốn thừa dịp cùng bạn tốt gặp mặt hỏi một chút làm thế nào để có được sự yêu thích của Thời Thủy.

Mặc dù omega tỏ lòng với anh rất nhiều, nhưng không biết vì sao, Tần Tử Hách cư nhiên còn có thị trường hơn anh, mỗi khi đến một nơi đều trở thành tiêu điểm của quần chúng O.

Trong vans đề hòa thuận với omega, anh vẫn non nớt hơn một chút.

Thời Thủy ở phòng bên cạnh, ôm bánh bao nhỏ đang ngủ, thuận tiện cùng Tống Diệp Thư nói chuyện phiếm trong máy thông tin.

Tống Diệp Thư nhìn bánh bao nhỏ sinh ra, đương nhiên cũng rất quan tâm đến miếng thịt nhỏ này. Thời Thủy trên cơ bản cứ cách vài ngày lại chụp ảnh gửi cho đối phương, sau đó Tống Diệp Thư lại đánh giá một hai câu "tăng cân" hoặc "Nhìn qua có chút ngu xuẩn". Tống Diệp Thư tính cách hơi lãnh đạm, đối với ai cũng không nói nhiều, nhưng cũng tương đối dịu dàng khi ở bên cạnh Thời Thủy.

Nhưng mối quan hệ của họ không cần phải được mô tả.

Thời điểm Thời Thủy thống khổ nhất, tuyệt vọng nhất, là Tống Diệp Thư cùng cậu từng bước vượt qua.

"Trả lời đại khái khi nào? Tôi hiện tại đang làm việc ở Quý thị, lương rất cao, đến lúc đó đến đây cùng tôi nha~"

"Sớm thôi, thứ ba tuần sau." Tống Diệp Thư trả lời rất nhanh, "Tôi đã đặt vé rồi, vừa kết thúc liền đến bên cậu.”

Thời Thủy rất vui.

Có thể ở cùng một chỗ với bạn tốt đương nhiên là tốt nhất, nếu không phải bởi vì nhu cầu trị liệu của Quý tiên sinh, cậu nhất định phải ở quý trạch, nếu không cậu khẳng định phải cùng Tống Diệp Thư ở chung một chỗ. Hai người bọn họ thậm chí đã từng thương lượng qua, sau này cứ như vậy cùng nhau trải qua, không tìm alpha hoặc beta khác.

Cuộc sống không nhất thiết phải có bạn đời mới hạnh phúc.