Chương 14

Khi Tống Hàm Thư đến thủ đô, Thời Thủy đang ôm bánh bao nhỏ đón cậu ở lối ra.

Bánh bao nhỏ bây giờ mới bảy tháng tuổi, đương nhiên không có ký ức gì, toàn bộ dựa vào bản năng nhận biết người. Trong hai tháng đầu khi cô bé mới sinh, Thời Thủy và Tống Hàm Thư sống cùng nhau, Tống Hàm Thư đã nhiều lần chăm sóc cô bé. Nhưng vật nhỏ hiện tại một chút cũng không nhớ, nhìn thấy đại ca ca đi tới trước mặt mình, hoàn toàn là bộ dáng nhìn thấy người lạ.

Mắt mở to, miệng chữ "O".

Tống Hàm Thư tính cách lạnh lùng, cũng bị biểu tình của cô bé chọc cười.

Thời Thủy cũng nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé: "Cái đầu nhỏ này của con, không nhận ra ai sao? Đây là anh trai Hàm Thư của con.”

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, "A nha" một tiếng, cũng không biết có phải bị diện mạo của Tống Hàm Thư làm cho giật mình hay không.

Tống Hàm Thư là một mỹ nhân tuyệt đối.

Cậu là một beta, một beta không có pheromone. Nói chung, vẻ đẹp dễ dàng hơn để xuất hiện trên omega một chút, nhưng Tống Hàm Thư có ngoại hình vượt trội hơn nhiều ngôi sao omega. Cậu cao hơn nửa cái đầu so với Thời Thủy, dáng người cũng cao lớn tuấn tú, gương mặt kia càng là ông trời ban cho, môi mỏng sống mũi thẳng tắp. Vẻ đẹp này vô cùng trung lập, cộng với tính cách lạnh lùng nói của cậu, căn bản không ai cho rằng đây là một beta nhu nhược dễ bị bắt nạt.

Ngược lại có vài phần cương ngạnh ở trong đó.

Thời Thủy đưa bánh bao nhỏ qua, Tống Hàm Thư đón lấy, phát hiện tiểu gia hỏa này quả nhiên nặng lên không ít. Bánh bao nhỏ quả nhiên ngốc nghếch, bé cũng không quay đầu nhìn ba mình, ngược lại tiếp tục ngửa đầu nhìn chằm chằm Tống Hàm Thư, đồng thời bắt đầu di chuyển cái mũi nhỏ, muốn ngửi thấy mùi gì đó.

Thời Thủy giúp cậu xách hành lý.

"Bây giờ tớ ở cùng với Bánh bao nhỏ cạnh quý tiên sinh, mỗi ngày quý tiên sinh đều phải thường bổ sung pheromone, cho nên không có cách nào ở cùng cậu. Nhưng tớ đã giúp cậu tìm được một chỗ ở, cậu đừng ở ký túc xá phòng thí nghiệm. Thật quá rắc rối khi kết thân với những người xa lạ ... "

Thời Thủy nở nụ cười dịu dàng, nói chuyện không ngừng: "Tớ đã thuê cho cậu một căn phòng đơn gần đó, hơn một trăm mét vuông, an ninh cũng không tệ. Đến lúc đó có thời gian tớ sẽ đến đấy chơi..."

"Lương rất cao?"

"Ừm, hai phần tiền lương mà, khá dư giả." Thời Thủy bắt đầu nói về những thứ mua thêm trong khoảng thời gian này, "Sau này tớ sẽ tích góp, tích góp đủ rồi mua một căn nhà, viết tên hai người chúng ta.”

Hai người bọn họ là bạn rất tốt, Tống Hàm Thư nghiêm túc gật đầu: "Được, phương hướng này của tớ ước chừng phải đến ba mươi lăm tuổi mới có thể kinh tế dư dả. Đầu tiên để cậu nuôi tớ, tớ sau này lại nuôi cậu.”

"Được ~ Tôi chờ cậu biến thành nhà khoa học lớn."

Thời Thủy cong mắt cười.

Trên người đã dán miếng dán pheromone, ở nơi công cộng cũng không ngửi được mùi pheromone nào. Thời Thủy và Tống Hàm Thư cùng nhau đi ra, còn có một bánh bao nhỏ mềm mại, cực kỳ giống một nhà ba người. Bọn họ cùng nhau đến lối ra, tài xế của Quý Bác Nhiên đã chờ sẵn ở cửa. Trong lòng Quý Bác Nhiên luôn bất an, mượn danh nghĩa tiện đường để tài xế đưa Thời Thủy đi đón người bạn này, trên thực tế là sắp xếp tài xế để hắn giúp anh quan sát tình huống của "người bạn" kia.

Thời Thủy đương nhiên không nghĩ nhiều.

Cậu cùng Tống Hàm Thư lên xe, một đường tán gẫu, sau khi đến địa điểm thì cảm ơn tài xế sau đó xách hành lý cùng nhau lên lầu. Tài xế kỳ thật là một trong những nhân viên an ninh của Quý Bác Nhiên, rất nhanh đã đem tình huống mình quan sát được gửi cho Quý Bác Nhiên, ngay cả video ghi lại trong xe cũng gửi qua. Quý Bác Nhiên bình thường cũng không có ý niệm rình mò sự riêng tư của người khác, nhưng khi được thông báo hai người dọc theo đường đi nói chuyện rất vui vẻ, lại nhịn không được click vào.

Sau đó, tâm trạng của alpha rơi xuống đáy vực.

Thời Thủy giúp Tống Hàm Thư thu dọn đồ đạc, sau khi xong việc còn cùng nhau ăn một bữa cơm ở nhà hàng bên ngoài, xem như chúc mừng hai người lần nữa hội hợp. Bánh bao nhỏ còn nhỏ, dễ ngủ gật, duy trì tinh lực năm sáu tiếng cũng không tệ rồi. Cho nên mặc dù Thời Thủy rất muốn tiếp tục tán gẫu cùng bạn tốt, nhưng vẫn không thể không mang theo đứa nhỏ trở về Quý trạch.

Không quá muộn, mới chín giờ thôi.

Nhưng cậu lại gặp Quý tiên sinh đang đi dạo trong vườn.

Quý Bác Nhiên hiếm khi không mặc lễ phục ở trước mặt cậu, thay vào đó lại là một bộ quần áo ngủ bằng lụa. Thời Thủy có chút kinh ngạc, cảm giác giống như nhìn thấy một mặt khác của Quý tiên sinh vậy. Bánh bao nhỏ trong ngực cậu đã ngủ gật thành con sâu bướm, đầu tựa lên vai ba lắc lư không ngừng. Thời Thủy vuốt ve sống lưng cô, cũng không dám nói quá lớn.

"Quý tiên sinh?"

"Chơi với bạn như thế nào rồi?" Áo ngủ của Quý Bác Nhiên màu đen, phía trên cũng không có hoa văn gì, nhưng alpha cao lớn vẫn mặc ra vài phần khí thế.

"A, cũng không tính là chơi đi, chính là đón cậu ấy đến chỗ ở, sau đó là ăn cơm." Thời Thủy cười tủm tỉm nói, "Nơi ở mới có rất nhiều đồ phải thu dọn, trong phòng kia thiếu rất nhiều đồ đạc, siêu thị nhỏ ở gần đó đều mua không đủ. ”

Quý Bác Nhiên gật đầu, ánh mắt còn dừng trên người Thời Thủy.

Anh rõ ràng muốn có được omega này, lại không tìm được phương thức tiến thêm một bước.

Bánh bao nhỏ nép mình trong vòng tay của ba và ngủ thϊếp đi.

"Bé con buồn ngủ?"

"Bé con?" Nó đã ngủ gật suốt chặng đường..."

"Ừm, vậy cậu mang theo bánh bao nhỏ đi nghỉ ngơi đi." Đứa nhỏ buồn ngủ, Quý Bác Nhiên cũng không cách nào nói thêm gì với Thời Thủy, hơn nữa Thời Thủy còn đang ôm bánh bao nhỏ, không phải để trong xe đẩy. Nếu như có thể, anh nhất định nguyện ý hỗ trợ ôm bánh bao nhỏ, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội này.

"Được, vậy tôi mang đứa nhỏ lên trước, Quý tiên sinh cũng nghỉ ngơi sớm." Thời Thủy cười cười, ôm con gái về phòng.

Vật nhỏ ngủ say nên cũng không đưa bé đi tắm rửa, Thời Thủy chỉ lau mặt cho cô bé là được sau đó để cho bánh bao nhỏ ngủ trong nôi. Bản thân cậu cũng đi tắm rửa sau đó ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng. Lúc lau tóc, cậu đi ra ban công, kết quả phát hiện trong hoa viên vẫn còn một bóng người đứng.

Đó là Quý tiên sinh.

Cậu ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ đến bác sĩ của Quý tiên sinh đã từng nói với cậu, tốt nhất là cung cấp pheromone vào một thời gian nhất định.

Hôm nay bỗng nhiên điều chỉnh, có phải làm cho thân thể Quý tiên sinh lại khó chịu hay không?

Thời Thủy nghĩ tới đây liền nhíu mày, sau đó vội vàng lau tóc vài cái, đẩy cửa đi về phía hoa viên bên kia.

Quý Bác Nhiên kỳ thật chỉ là đang suy nghĩ làm thế nào để có thể tiến thêm một bước cùng Thời Thủy mà thôi, thân thể anh với lượng pheromone ổn định đã càng ngày càng bình thường, ngẫu nhiên một hai ngày hoàn toàn không hấp thụ pheromone của Thời Thủy cũng không có vấn đề. Nhưng phía sau anh lại truyền đến tiếng chạy bộ mang theo thở dốc, hiển nhiên chính là Thời Thủy vốn nên nghỉ ngơi ——

Quý Bác Nhiên xoay người lại.

"Như thế nào..."

"Quý tiên sinh, có phải là pheromone không đủ hay không?" Thời Thủy lộ ra vẻ mặt xin lỗi, "Xin lỗi, tôi quên mất chuyện Quý tiên sinh cần ổn định pheromone.”

Quý Bác Nhiên nhìn cậu.

Trong vườn có đèn, vì vậy anh có thể nhìn thấy biểu hiện ảo não và tự trách mình trên khuôn mặt omega. Tâm tình anh vẫn không tốt bỗng nhiên sung sướиɠ vài phần, sau đó cũng không phủ nhận, ngược lại làm cho Thời Thủy càng thêm hiểu lầm, chủ động yêu cầu hiện tại cung cấp pheromone. Quý Bác Nhiên từ chối nhưng Thời Thủy lại đặc biệt kiên trì, anh chỉ có thể dẫn người đi vào phòng ngủ của mình.

Đây là lần đầu tiên Thời Thủy đến phòng ngủ của Quý Bác Nhiên.

Trước đây họ luôn gặp trong trong những nhà hàng nhỏ.

Khác với tưởng tượng của cậu, phòng ngủ của Quý Bác Nhiên cũng không xa hoa, ngược lại phong cách đơn giản, rất có đặc điểm alpha trưởng thành. Cậu ngửi được một chút mùi hương, không phải pheromone, đó là mùi mà mọi người sẽ tự nhiên cảm nhận được sau khi ở một nơi trong một thời gian dài.

Mờ nhạt, có một chút cảm giác xà phòng.

Quý Bác Nhiên ngồi ở bên giường, từ trong ngăn kéo lấy ra bịt mắt kia.

Thời Thủy mang theo áy náy, đương nhiên không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi trên đùi Alpha, cởϊ áσ trước ngực, bắt đầu cung cấp sữa tràn ngập pheromone cho Quý Bác Nhiên.

Đây là món tráng miệng trước khi đi ngủ của bánh bao nhỏ, nhưng bây giờ bánh bao nhỏ đã ngủ rồi.

Đầṳ ѵú hai bên phồng lên vì sữa, nhưng Quý Bác Nhiên ăn có hơi chậm, chỉ dùng tốc độ ổn định liên tục mυ"ŧ. Hắn hiện tại đã biết cách nuốt toàn bộ sữa, căn bản không cần Thời Thủy hỗ trợ; Nhưng suy nghĩ của anh là làm thế nào để tăng thời gian thân mật này.

Anh dường như nghĩ ra một cách.

Quý Bác Nhiên nuốt một ngụm cuối cùng, nhân lúc ngài Quý đang bị bịt mắt không nhìn thấy, Thời Thủy sửa sang lại quần áo, thấp giọng mở miệng nói: "Tôi cảm thấy pheromone trong cơ thể vẫn không ổn định, có thể hấp thu thêm một ít không?”

Thời Thủy sửng sốt, lập tức gật đầu, thật sự cho rằng Quý tiên sinh không khỏe là do mình không tuân thủ tốt thời gian tạo thành: "A, được..."

Cậu một lần nữa ngồi trở về, alpha đặt chóp mũi lên tuyến thể omega, hít sâu mùi hoa lan chanh.