Chương 8: Sủi cảo nhân thịt heo cải thảo

Người Trung Quốc có truyền thống lâu đời là dù một năm qua có xui xẻo sa sút đến mấy thì cuối năm cũng phải vờ như đã trải qua một năm yên bình và đưa ra những quy định hoa mỹ.

Hai mươi ba cúng ông táo, hai mươi tư dọn nhà, hai mươi lăm xay đậu hũ;

Hai mươi sáu hấp bánh bao, hai mươi bảy gϊếŧ gà trống, hai mươi tám dán tranh tết;

Hai mươi chín đi cắt tóc, ba mươi gói sủi cảo.

Chú trọng đến náo nhiệt hưng thịnh, tạm biệt cái cũ chào đón cái mới.

Hạng Gia không có sức lực, cũng không có tâm trạng làm theo từng quy định một, nhưng quy trình nào nên có vẫn không thể thiếu.

Hoặc giả, cô cũng phải làm cái gì đó để cho bản thân bận như con vụ thì mới dễ phân tán sự chú ý, tạm thời quên đi chuyện “tìm cái chết”.

Đây là cái tết cuối cùng trong thế giới lộn xộn của cô.

Sang năm là năm Dần nên trên câu đối toàn là những yếu tố liên quan đến hổ.

Những con hổ nhỏ ngây ngô thành đôi thành cặp, hai bên chất đầy những câu chúc may mắn, giống như chọn gì thì sẽ được nấy.

Hạng Gia chọn trúng một cặp.

Câu đối bên trái: Bình an như ý niên niên hảo.

Câu đối bên phải: Nhân thuận gia hòa sự sự hưng.

Hoành phi: Hổ niên đại cát.

Mọi năm đều không tốt, sang năm cũng sẽ không tốt.

Bỏ đi, tạm thời không nghĩ đến những chuyện đó.

Năm nay không có ba mươi, hai mươi tám và hai mươi chín tháng Chạp, ông chủ cho phép tan làm trước hai giờ.

Đến mồng Một, mồng Hai, mồng Ba, chỉ cần làm nửa ngày.

Hạng Gia cầm câu đối về nhà, bột mỳ pha sẵn lúc sáng sớm chỉ nở có một nửa.

Không còn cách nào khác, thời tiết quá lạnh, cho bao nhiêu men cũng không tác dụng, vẫn phải có sự can thiệp của con người.

Đun một nồi nước ấm, kiểm soát nhiệt độ dưới bốn mươi, gác thau mỳ lên, đậy nắp lại đun từ từ.

Nhiệt độ cao quá sẽ bị chết men, thấp quá thì lại không tác dụng.

Trình Tấn Sơn lại ngồi trong phòng ngủ xem phim.

Nhỏ tuổi nên tóc nhanh dài, tóc vàng chóe pha lẫn tóc đen, trên người mặc bộ đồ mới, biểu cảm nghiêm túc khỏi phải nói.

Nhà đối diện có họ hàng đến thăm nên tạm thời tắt tivi, cậu tức tối chửi thầm vài tiếng rồi nhảy xuống ghế, duỗi lưng nằm lười biếng.

Lưng vừa nhỏ vừa dài, nhô ra khỏi áo khoác cả áo thun, cũng không gọi là nữ tính, ẩn náu dưới phần bụng là lớp da vừa rắn chắc vừa mịn màng, nhìn là biết thường xuyên tập thể thao.

Hạng Gia đã từng bắt gặp cậu chống đẩy, hai tay chống dưới đất, lên xuống tốc độ trong im lặng, vai ra vai tay ra tay, tạo thành một đường thẳng tiêu chuẩn, chuẩn bị sẵn sàng bỏ trốn bất cứ lúc nào.

“Đến đây gói sủi cảo.” Hạng Gia pha sẵn nửa thau bột mỳ nhỏ, gọi cậu làm việc.

Cách pha bột mỳ làm sủi cảo và bột mỳ làm bánh bao không giống nhau, thêm mấy lần nước lạnh, cho một chút muối, dùng đũa khuấy cho đến khi kết tủa, rồi vo thành viên tròn trơn bóng.

Nước không được ít, cũng không được nhiều, ít thì viên mỳ quá cứng, nhiều thì lại bị dính.

Thêm muối sẽ có thể giúp sủi cảo không bị nứt vỏ khi nấu.

Trình Tấn Sơn nhíu mày nghiến răng: “Tôi phát hiện dạo này chị rất thích sai khiến tôi.”

Bộ dạng hung dữ “chị muốn chết hả”.

Tiếc là ở chỗ Hạng Gia, cậu ta không có một chút sức uy hϊếp nào.

“Muốn ăn thì lăn vào bếp.” Hạng Gia vẫn tỉnh bơ như không, ngay cả giọng nói cũng rất bình tĩnh, “Đạo lý đơn giản vậy mà cậu cũng không hiểu?”

Trình Tấn Sơn đứng bên cạnh hồi lâu, nhìn cô vo tròn bột mỳ, tạo một cái lỗ ở giữa, kéo ra cắt đứt, cho lên thớt cán dài ra.

Dùng dao cắt thành những viên bột có kích thước đều nhau, lăn chúng qua bột mỳ đã chuẩn bị sẵn, rồi rắc thêm một lớp muối trắng.

“Tôi không biết gói sủi cảo.” Cậu dùng ngón trỏ xoa mũi, mặt dày nói ra sở đoản của mình.

“Vậy thì cán vỏ.” Hạng Gia nói ra yêu cầu thứ hai.

Cô phủi bột mỳ trên tay, lấy nhân sủi cảo đã làm sẵn trong tủ lạnh ra.

Cải thảo và thịt lợn đã được muối đúng vị, hòa quyện vào nhau, tỏa hương thơm thoang thoảng.

Trình Tấn Sơn coi như cũng có tiến bộ, biết rửa tay trước khi làm việc.

Cậu rất thích ăn sủi cảo nhưng chưa được ăn mấy lần.

Nhân cải thảo thịt lợn là ngon nhất.

Cậu càu nhàu một câu bằng tiếng địa phương, Hạng Gia nghe không hiểu.

Có điều chỉ nghĩ cũng biết không thể là lời gì tốt đẹp.

Nhìn là biết chưa từng làm việc gì, hai tay cầm hai đầu của cây cán bột, lúc cán thì vụng về, chỗ này mỏng chỗ kia dày, chứ đừng nói đến kỹ năng siêu đẳng làm cho lớp vỏ cong lên.

Hạng Gia không đυ.ng đến tay cậu, lấy lại cây cán bột làm mẫu.

“Hai bên mỏng một chút, ở giữa dày hơn.” Cô cũng không mong cậu làm thật đẹp, đưa ra yêu cầu tối thiểu.

Dây chuyền sản xuất được tiến hành một cách rất chật vật.

Vỏ mỳ rất có tính đàn hồi, cho một thìa nhân thịt vào gói, kéo nhẹ bên này gập bên kia, cần kiểm soát được lực tay.

Mặt gần lòng bàn tay vẫn phẳng, nhưng mặt có thể nhìn thấy bằng mắt thì được kéo dài và đầy đặn hơn rất nhiều.

Các mép cũng kéo giống như vậy, từng nếp gấp tinh tế gọn gàng lần lượt xuất hiện giữa ngón cái và ngón trỏ.

Cách gói như vậy có thể bảo đảm sủi cảo đứng im một chỗ, không bị nghiêng ngả.

Tốc độ cán vỏ của Trình Tấn Sơn không kịp tốc độ gói sủi cảo của Hạng Gia.

Gói xong bốn mươi cái, cho vào trong ngăn đông tủ lạnh cho nhanh cứng.

Sủi cảo xếp thành từng hàng giống như một đội quân trang nghiêm.

Gói liên tục hơn một trăm cái để tủ lạnh, sau đó mới gói sủi cảo cho bữa tối hôm nay.

“Ăn mấy cái?” Hạng Gia lên tiếng hỏi.

“Sáu mươi.” Trình Tấn Sơn thản nhiên trả lời.

Hạng Gia cắn răng, cuối cùng không nhịn được nữa, ngẩng đầu trừng cậu ta.

Tóc mái dày hơi tách ra, Trình Tấn Sơn vô ý quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt đen trắng rõ ràng, tim bỗng nhiên đập mạnh hai cái.

Cậu xem cảm xúc này là biểu hiện của sự run sợ, thẹn quá hóa giận, nổi đóa: “Sáu mươi cái cũng chỉ mới no được bảy tám phần, nếu để tôi ăn thoải mái thì có thể ăn cho chị nghèo luôn!

Đã nghèo lắm rồi.

Hạng Gia cảm thấy xui xẻo, lại không muốn tết nhất mà cãi nhau, cúi đầu gói bốn mươi cái xong phất tay không làm nữa: “Nếu còn muốn ăn thì tự đi mà gói.”

Cô ở đây luộc sủi cảo, Trình Tấn Sơn ở bên kia giận dỗi, quả nhiên cán được mười mấy cái vỏ thì ngồi xuống cái ghế nhỏ cô vừa mới ngồi.

Gói sủi cảo trông thì đơn giản nhưng thực chất lại rất cần có kỹ thuật, ngón tay cậu tuy rất dài nhưng lại không biết cách sử dụng, lúc thì gấp không dính, lúc thì nhân nhiều quá làm nứt vỏ.

Hạng Gia không quen nhìn cậu lãng phí nguyên liệu, đem chỗ sủi cảo bị gói hỏng đi, quét một lớp dầu dưới đáy chảo rồi cho vào chiên từ từ.

Chiên vàng hai mặt, đổ vào một bát nước nóng, đợi nước cạn tương đối thì sủi cảo cũng vừa chín tới.

Rắc một nắm hành lá tươi xanh lên, điểm xuyết thêm một nhúm mè đen, nếu muốn trông đẹp mắt hơn thì có thể đổ vào một chút bột mỳ pha sẵn.

Bột mỳ pha sẵn bốc hơi hoàn toàn sẽ hình thành những bông tuyết xinh đẹp.

Nhân thịt bị lòi ra cũng được chiên đến ngoài giòn trong mềm, từ mục nát trở nên thần kỳ.

Hai đĩa súp sủi cảo, một đĩa sủi cảo chiên, ăn kèm với hai đĩa giấm trưởng thành, chính là bữa cơm tối hôm nay.

Khi cho súp sủi cảo vào miệng, một dòng nước ngọt chảy ra, tạo nên rất nhiều tầng hương vị.

Trình Tấn Sơn kinh ngạc mở to mắt, liếc nhìn Hạng Gia, nể tình miếng sủi cảo này, cậu mới thu lại một ít gai nhím trên người.

Ăn cơm xong, Hạng Gia lại sai cậu đi hấp bánh bao.

Chuyện đó cũng không có gì để nói, mỗi lần ăn bánh bao, ít nhất có hai phần ba vào bụng cậu, ai ăn nhiều thì người đó phải bỏ nhiều công sức hơn.

Trình Tấn Sơn sức dài vai rộng, cuối cùng cậu đã có đất dụng võ, viên mỳ vo vừa nhanh vừa đẹp.

Sau một giờ đồng hồ, bánh bao trắng trẻo mập mạp nóng hổi đã ra lò, Hạng Gia vào nhà vệ sinh giặt đồ, lúc trở ra, nhìn thấy cậu vẫn đang đứng cạnh cái thớt.

Bánh bao hấp bị tách làm hai, kẹp đầy sa tế và ớt, thêm một cây xúc xích, Trình Tấn Sơn quay lưng về phía cô, cắn hai ba miếng đã ăn sạch sẽ.

Hạng Gia cảm thấy tức ngực vô cùng.

Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, phòng sát vách lại truyền đến tiếng ồn.

Cơ quan luật pháp rất kính nghiệp, nhận được tố cáo của quần chúng, xuất kích ngay trong đêm, bắt cả Ngu Nhã quần áo xộc xệch và khách làng chơi ôm bụng bia về đồn.

Che giấu là một chuyện, bị còng tay trước bao nhiêu người lại là một chuyện khác.

Hạng Gia đuổi theo ra ngoài, vượt qua hàng xóm láng giền đang hưng phấn xem náo nhiệt, nhét vào tay anh cảnh sát một chiếc áo lông dài.

Trên mặt Ngu Nhã toàn là nước mắt, trên người chỉ mặc mỗi đồ lót quyến rũ bán trong suốt, rụt vai, không ngừng run rẩy.

“Phiền anh mặc giúp cô ấy.” Hạng Gia nhìn Ngu Nhã bị nhét vào xe cảnh sát, quay đầu lại thì thấy Trình Tấn Sơn cũng đi ra theo.

Cậu đứng ở một góc của đám đông, trên mặt đầy vẻ bất ngờ, không hề có vẻ gì là cười trên nỗi đau của người khác.

Mày kiếm rũ xuống, mang vẻ âm thầm xót xa.

(Giấm trưởng thành là một loại giấm của Trung Quốc. Nó là sản phẩm đặc biệt của tỉnh Sơn Tây, một sản phẩm của Chỉ dẫn địa lý quốc gia của Trung Quốc.)