Chương 7: Thịt viên chiên

Tục ngữ nói rất đúng, vạn vật đều có thể chiên được.

Đồ chiên không tốt cho sức khỏe, quá trình cũng khá phức tạp, nhưng lại rất thơm, vừa tiện để trữ, vậy nên rất thịnh hành trong cuộc sống hàng ngày của người dân.

Tết mà không chiên đồ ăn, cứ cảm thấy không đủ viên mãn.

Hôm nay Hạng Gia về sớm, tiện đường mua mấy cây nấm đùi gà trắng trẻo mập mạp, một bụi nấm sò, định chiên chung một chảo dầu.

Thật ra, cô thích ăn nấm hương và nấm hải sản hơn, nhưng hai loại đó đắt quá, ngẫm nghĩ vẫn nên từ bỏ thì hơn.

Bước đầu tiên là làm nhân.

Dường như Trình Tấn Sơn thật sự rất thích ăn sủi cảo, lượn qua lượn lại phía sau cô, chỉ thịt đã băm nhuyễn ở trong thau giống như đang tranh công: “Kỹ năng dùng dao của tôi cũng được chứ?”

Hạng Gia “ừm” một tiếng, nhìn thấy gừng băm sắp thò đầu ra khỏi bát, cảm thấy đau ở trong tim: “Không cần nhiều gừng như vậy đâu.”

“Vậy thì để lần sau dùng.” Trình Tấn Sơn đáp lại với vẻ không hề quan tâm.

Lần sau cái con khỉ.

Hạng Gia nghiến răng, chia phần nhân nhiều nạc hơn vào một thau khác dùng để chiên thịt viên, phần nhân nhiều mỡ hơn để gói sủi cảo.

Nhân sủi cảo nhà làm nhưng không đơn giản, cô đun hai bát lớn nước tần bì gai, để nguội rồi cho từng mẻ thịt băm vào, khuấy mạnh.

Chính xác, phải thêm nước.

Rất nhiều người phạm phải một sai lầm, nghĩ rằng bản thân cải thảo sẽ ra rất nhiều nước nên không dám cho thêm nước.

Nào ngờ, nước tần bì gai mới là bí quyết cho món súp sủi cảo đậm đà.

Thịt mỡ giống như bọt biển không ngừng hút nước, thịt nạc cũng từ co cụm trở nên giãn nở, dang rộng vòng tay, hoàn toàn dung nhập vào trong hỗn hợp.

Hành băm, gừng băm, muối, đường, xì dầu, hắc xì dầu, dầu hào, rồi cho thêm gia vị linh hồn là thập tam hương. Hạng Gia áng chừng đã cho đủ nước, tìm việc cho Trình Tấn Sơn làm: “Khuấy mạnh tay theo chiều kim đồng hồ.”

Trình Tấn Sơn chau mày: “Phiền phức.”

Trong lúc phân biệt chiều quay của kim đồng hồ, cậu còn suy nghĩ một lúc nên càng khuấy đũa nhanh hơn.

Cách làm thịt viên thì lại khác.

Không thể cho quá nhiều nước tần bì gai – nhân sủi cảo có thể ngon ngọt nhiều nước, nhưng thịt viên thì cần phải giữ được độ dai.

Hành băm dễ bị cháy, hắc xì dầu màu quá đậm, nên bỏ đi không dùng, những gia vị khác thì vẫn được.

Đập vào hai quả trứng gà, sau đó xem tình hình để cho thêm tinh bột ngô.

Hạng Gia khuấy được một lúc, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nhân thịt bị thuần hóa hoàn toàn, chuyển sang trạng thái hoàn hảo không cứng không mềm, dùng tay vớt ra cũng không bị nát.

Cô đổ vào chảo nửa chai dầu nhỏ, trong lúc đợi dầu nóng thì đi xử lý những nguyên liệu khác.

Còn một củ sen đã để quá lâu trông có vẻ sắp hỏng, gọt vỏ thái thành từng cọng dài có kích thước tương tự nhau, chần sơ với nấm sò rồi cho vào thau để dùng dần.

Nấm đùi gà không cần phải sơ chế, cũng thái thành cọng, cho thêm chút muối ngâm mười phút để gϊếŧ vi khuẩn đồng thời cũng loại bỏ bớt nước dư.

Cũng là những nguyên liệu đó nhưng cho nhiều tinh bột và bột mỳ hơn, đảm bảo mỗi một cọng củ sen, mỗi cọng nấm đều dính bột.

Ngó thấy Trình Tấn Sơn khuấy nhân sủi cảo đã tương đối, Hạng Gia cho già nửa thau cải thảo băm vào, ra hiệu cho cậu tiếp tục khuấy.

Cải thảo gặp muối sẽ ra nước, nhưng uy lực của nhân thịt vẫn còn đó, đủ để chiếm thế thượng phong.

Khi đã cảm nhận được độ nóng rõ ràng của dầu, Hạng Gia vặn nhỏ lửa, tay trái bốc một nắm nhân thịt viên, khoanh tròn ngón cái và ngón trỏ, nặn hơi mạnh tay thành một viên thịt nhỏ.

Tay phải dùng muôi múc nhanh cho vào nồi.

Những viên thịt chìm xuống đáy nồi một cách gọn gàng, xung quanh là những bông hoa dầu đang sôi sùng sục.

Cuộc sống không cần phải quá chú trọng, chỉ cần rửa tay sạch sẽ, không cần phải đeo găng tay dùng một lần.

Có người từng nói với Hạng Gia rằng đôi tay có nhiệt độ, cùng một phương thức nhưng mỗi người có thể làm ra hương vị khác nhau.

Tinh túy của món chiên nằm ở việc kiểm soát ngọn lửa.

Quá trình này nói khó cũng khó mà nói dễ cũng dễ.

Tóm lại, nếu muốn ngoài xém trong mềm thì hãy chiên với lửa nhỏ trước, sau đó chuyển sang lửa lớn, nếu cần thiết hãy vớt lên chiên lại lần hai.

Đợi viên thịt nổi lên có nghĩa là bên trong cũng đã chín đều.

Hạng Gia chuyển sang lửa lớn, ngửi thấy mùi dầu thơm nồng đượm.

Trình Tấn Sơn cho nhân sủi cảo đã làm xong vào tủ lạnh, tiện tay lấy ra hai cái bánh bao không nhân còn thừa.

“Cái này chiên ăn cũng ngon.” Cậu nhìn chăm chăm thịt viên trong chảo, lén nuốt nước bọt.

Người cậu rất gầy, ăn thế nào cũng không béo nổi, cổ cũng dài, yết hầu nhô ra chuyển động lên xuống khiến người khác không thể không để ý.

Thịt viên chiên làm hai chảo đã xong, củ sen, nấm đùi gà và nấm sò lần lượt trình diện.

Mấy thứ này nhiều nước nên thời gian chiên sẽ lâu hơn.

Hạng Gia quay đầu lại, thấy Trình Tấn Sơn đang lén lút vớt thịt viên trong thau inox ra ăn, rất khó để không ghét cậu ta.

“Rửa tay chưa? Làm xong rồi hãy ăn.” Cô chỉ con dao bào, rồi lại chỉ táo nằm ở trong góc, “Gọt hai quả.”

Táo nhìn không đẹp, bị nứt từng đường, bên dưới thâm đen vì lạnh.

Nhưng lại rất ngọt.

Nhúng qua dung dịch trứng, lăn qua một lớp tinh bột, để bảo vệ phần thịt táo bên trong.

Củ sen chín trước, Hạng Gia nếm thử, vừa mặn vừa giòn, còn mang thêm vị ngọt thanh vốn có của củ sen.

Hai loại nấm hút rất nhiều dầu, đã ăn là không thể dừng.

Đánh giá cao nhất của người Trung Quốc về đồ ăn chay – có vị như thịt.

Đánh giá cao nhất về thịt – ăn vào không giống thịt.

Vừa kỳ lạ vừa thú vị.

Bánh bao thái lát khi chiên sẽ tiết kiệm công sức nhất, không cần cho thêm bất cứ thứ gì.

Chiên vàng hai mặt, vớt ra rắc thêm một lớp muối khi còn nóng.

Xúc xích cũng có thể cho vào, dùng dao khứa đều hai mặt, một lúc sau sẽ nở ra giống như những cánh hoa.

Rất giống đồ bán ở mấy sạp nhỏ lề đường.

Món này chiên xong sẽ rất mặn, ăn kèm với bánh bao thì vừa đúng vị.

Chiên xong đồ mặn, kết thúc quá trình bằng chiên táo ngọt.

Không có gì đặc biệt, vẫn là chiên với lửa nhỏ xong chuyển sang lửa lớn, thịt táo chín đều, hết nước, vị càng thêm ngọt, lại thêm mấy phần đậm đà.

Ăn nhiều khó tránh khỏi bị ngấy, Hạng Gia lại dùng thịt viên làm canh chua.

Trình Tấn Sơn ăn không ngừng nghỉ.

Chưa nhai nát thịt viên đã nhét củ sen vào nên bị nghẹn, cúi đầu húp nửa bát canh chua, sau đó lại bắt đầu vòng ăn tiếp theo.

Hạng Gia không nhịn được, thầm tính trong bụng xem cậu đã ăn bao nhiêu.

Ăn cơm xong, Trình Tấn Sơn miễn cưỡng đi rửa bát thì nghe thấy tiếng động phòng kế bên truyền đến.

Hình như Vạn Kim Nguyên uống say, đang gõ cửa phòng Ngu Nhã, vừa gõ vừa chửi thề, gọi cô ra tiếp khách.

Ngu Nhã nào dám mở?

Cô âm thầm chịu đựng rất lâu, nghe thấy Vạn Kim Nguyên bắt đầu đạp cửa, thật sự rất sợ, bèn gọi điện cho Hạng Gia cầu cứu.

Hạng Gia nghe tiếng khóc thút thít đầu bên kia điện thoại, đấu tranh giây lát rồi đẩy cửa phòng.

“Ồn ào gì đấy? Còn ồn nữa tôi báo cảnh sát đó.” Cô vẫn chưa tẩy trang, vẻ mặt u ám, khí sắc rất tệ, giống như bị bệnh lao.

Nghe thấy câu báo cảnh sát, Vạn Kim Nguyên vẫn chưa biết làm thế nào thì Trình Tấn Sơn ở trong phòng đã gãi đầu khó chịu.

Vạn Kim Nguyên đang bực mình chưa có chỗ trút giận, hung hăng nhìn cô.

Hạng Gia sợ nhất là ánh nhìn của người khác giới, dần cảm thấy ngạt thở, môi khẽ run rẩy, cái kéo cầm trong tay đang giấu sau lưng cũng run rẩy theo.

Cứ giằng co như vậy hai phút, cô thật sự không chịu nổi nữa, quay đầu gọi người trong phòng: “Trình Tấn Sơn.”

Giọng điệu cứng ngắc, người nghe thấy cũng cứng đờ.

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên cậu.

Làm người phải biết trả ơn, càng phải có nghĩa khí.

Trình Tấn Sơn bình tĩnh lại, đội mũ len xông ra, đứng phía sau Hạng Gia.

Cậu đứng ngược sáng, biểu cảm u ám, mang theo vẻ hung dữ, thoạt nhìn hai người rất giống hai chị em.

Vạn Kim Nguyên tìm lại hai phần tỉnh táo, lại đạp cửa nhà Ngu Nhã, vừa chửi mát vừa đi lướt qua hai người, trở về nhà mình.

Hạng Gia âm thầm thở phào.

Ngu Nhã mắt đỏ hoe mở cửa, vừa khom lưng vừa cảm ơn cô, lần đầu tiên gặp mặt Trình Tấn Sơn, cố nặn ra một nụ cười: “Đây chính là em họ đúng không? Cảm ơn hai người…”

Trình Tấn Sơn rất bất lịch sự, không lên tiếng, xoay người đi về nhà.

Đợi Hạng Gia an ủi Ngu Nhã xong, khóa cửa phòng, cậu mới than vãn: “Số người gặp tôi ngày càng nhiều, cứ như vậy sẽ không an toàn.”

Vậy thì cậu đi đi.

Hạng Gia không chút thông cảm mà nghĩ thầm.

“Có điều, lâu vậy rồi mà không có tin gì, chắc là không sao…” Cậu lại tự giải thích.

Hạng Gia không đợi được lời muốn nghe, tính đi ngủ sớm.

Cô mở tủ quần áo, nhìn thấy ba tấm ra giường duy nhất bị xoắn thành vòng và thắt thành một sợi dây dài.

Vừa nhìn liền biết là tác phẩm của ai.

Đây là cách đào thoát cậu tự chuẩn bị cho mình, đề phòng cô báo cảnh sát hoặc là cảnh sát tìm đến nhà.

Xem phim nhiều quá hay gì?

Nhớ lại biểu hiện coi như là đạt chuẩn của cậu ta tối nay, Hạng Gia khẽ thở dài.

Không thể thoát khỏi những vấn đề cũ của người Trung Quốc, cô nghĩ…

Bỏ đi, ăn tết xong rồi tính.