Quyển 1 - Chương 2

Bầu không khí yên tĩnh trong lớp học khiến cô cảm thấy áp lực, thấy trên bảng đen chi chít tiếng Anh, Loan Diệp ngẩn ra, sao môn lịch sử lại đổi thành môn tiếng Anh?

Cô vội lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho bạn thân,

“Mình vào nhầm phòng học rồi, QAQ...”

“Lớp của ai?”

“Không biết, tiếng Anh viết rất đẹp, là thể chữ Hoa mình thích.”

“Dm, là lớp của Diệp Húc. Đồ ngốc, cậu vậy mà lại cọ được lớp của thầy ấy.”

Loan Diệp ngẩn ra, tò mò hỏi,

“Thầy ấy rất giỏi sao?”

“Không chỉ giỏi thôi đâu, mà thầy ấy còn đẹp đến nỗi nhân thần cộng phẫn nữa. Ê, nhìn thầy ấy, cậu có cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, lỗ l*и phát ngứa hay không.”

“Không có, nhưng mình tự an ủi.”

Có lẽ là những lời này khiến bạn thân cực kỳ khϊếp sợ, cô ấy vậy mà lại gửi lại đây một tin nhắn thoại.

Loan Diệp chuyển thành văn tự, đang định trả lời, thì mùi hương mát lạnh cực đạm lúc nãy lại tới gần, cô ngẩng đầu nhìn lại, liền đối diện với khuôn mặt không có một chút biểu tình của Diệp Húc.

Giây tiếp theo, điện thoại bị thu.

Câu chữ trong khung thoại, một chữ không lầm rơi vào trong mắt Diệp Húc.

Loan Diệp sợ hãi vội đứng lên, liếc thấy màn hình tối đen, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô cúi đầu, thành thật nhận sai,

“Em xin lỗi thầy ạ!”

Diệp Húc liếc mắt nhìn cô một cái, cất điện thoại vào trong túi áo, ném xuống một câu,

“Lên văn phòng với tôi.”

Loan Diệp gục đầu xuống, đi theo thân ảnh cao lớn phía trước, đi ra phòng học.

“Thầy giáo!”

Loan Diệp thử gọi một tiếng, thấy hắn không phản ứng, bĩu môi nói thầm,

“Đây đâu phải đường đi đến văn phòng giáo viên.”

Trả lời cô chỉ có âm thanh rào rạt ấm áp của hoa anh đào mùa xuân.

Loan Diệp không có biện pháp nào, đành phải chạy theo sau, trong lòng lo lắng, thầy ấy chắc không phải muốn đưa cô tới phòng hiệu trưởng đó chứ...

Oh, No!

Trong lúc suy nghĩ miên man, thân ảnh cao lớn phía trước bỗng nhiên dừng lại, Loan Diệp vội vàng lùi lại, nhưng nền nhà quá trơn, khiến cô trượt chân ngã xuống đất, hai chân vì thế mà dạng ra, để lộ qυầи ɭóŧ màu đen bên trong.

Diệp Húc quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy.

Cảnh này, tuy là Loan Diệp đã xem qua vô số phim 18+, cũng thẹn thùng.

Cô vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ mông, cười hì hì giải trừ xấu hổ,

“Thầy giáo, đây là đâu vậy ạ? Không phải là phòng hiệu trưởng đúng không thầy.”

Diệp Húc liếc cô một cái, không hé răng, mở cửa, trực tiếp lên lầu hai.

Loan Diệp ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, chờ đi vào, mới kinh ngạc phát hiện, đây là văn phòng độc lập của hắn.

Cô đóng cửa lại, vừa quay đầu liền thấy, thầy giáo Diệp đang tựa lưng vào bàn làm việc, nhìn về phía cô.

Ánh mắt của hắn có chút kỳ lạ, nhưng cô không nói ra được là kỳ lạ ở đâu, có chút giống với biểu tình của thợ săn khi thấy con mồi xuất hiện.

Nhưng giây tiếp theo, hắn lại trở lại vẻ cao lãnh lúc nãy, dùng ánh mắt bảo cô ngồi xuống.

“Tên?”

m thanh khàn khàn trầm thấp, truyền vào tai Loan Diệp, khiến cơ thể cô mềm nhũn.

(Trời ạ, sao thầy ấy lại có thể dùng thanh âm khi XXXOOO, gọi tên của mình.)

(Thanh âm của thầy ấy rất giống thanh âm của nam thần 18+ cô hâm mộ, cô yêu nó.)

“Không muốn lấy lại điện thoại?”

Diệp Húc nhìn ánh mắt dao động của cô, trong lòng hơi khó chịu.

“Thưa thầy, em tên là Loan Diệp, là sinh viên năm nhất khoa Kinh tế ạ. Dùng điện thoại trong giờ học là em sai, mong thầy bỏ qua cho em lần này, em bảo đảm, về sau sẽ không tái phạm nữa.”

Loan Diệp yên lặng bổ sung một câu trong lòng:

(Cô cũng sẽ tuyệt đối không đi nhầm phòng học nữa.)

Diệp Húc nhìn thiếu nữ trước mắt, cặp mắt của cô rất linh động, rất đẹp.

Nhưng lời nói thốt ra khỏi miệng, lại không có câu nào là thật.

Hắn cứ thế nghiền ngẫm nhìn cô, sau một lúc liền thấy cô đứng lên, thề thốt.