Quyển 1 - Chương 1

Đại học T, phòng học 203.

Trên bục giảng, người đàn ông cất lên chất giọng trầm thấp, giảng giải tác phẩm The Canterbury Tales của tác giả Geoffrey.

Khuôn mặt văn nhã cấm dục, ít khi nói cười, gọng kính màu vàng chiết xạ tầm mắt, rét lạnh đến khϊếp người.

Ngại với khí tràng cường đại của hắn, một đám nữ sinh dưới bục chỉ có thể cúi đầu, yên lặng hoa si.

Đây là thầy giáo tiếng Anh của họ, Diệp Húc, hắn giống như vị thần ở trên cao, cao lãnh không thể dâʍ ɭσạи!

Tuy nhiên, một nữ sinh ngồi ở hàng ghế thứ ba gần cửa sổ, lại là một tồn tại ngoài ý muốn.

Đó là Loan Diệp.

Thiếu nữ cúi đầu, mái tóc dài che khuất hai lỗ tai, xảo diệu che đi tai nghe Bluetooth.

Đôi mắt linh động nhìn chằm chằm vào màn hình di động giấu sau giáo trình.

(Tư thế làʍ t̠ìиɦ từ phía sau khiến cơ thể nóng bỏng của người phụ nữ không ngừng lay động, hai vυ" nhảy loạn. Gậy thịt có kích cỡ khủng,.......)

Loan Diệp vừa đọc vừa nuốt nước miếng, trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh mình bị người đàn ông trong video ȶᏂασ.

Càng nghĩ, lỗ l*и càng ngứa. Loan Diệp kẹp chặt hai chân, cọ xát qua lại, khuôn mặt ửng hồng.

Nhưng cốt truyện phía sau lại càng lúc càng kí©h thí©ɧ, theo tiến triển của cốt truyện, nam chủ bú l*и cho nữ chủ, môi l*и phấn nộn nhỏ xinh bị nam chủ ȶᏂασ đến nỗi không khép lại được, theo động tác ra ra vào vào của lưỡi dài, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe. Đặc tả quá chi tiết, Loan Diệp càng lúc càng nhập thần.

Cô từng nghe bạn thân nói, kɧoáı ©ảʍ khi khẩu giao không thua gì khi bị bạo cắm, cực sướиɠ.

Loan Diệp có chút hối hận, đáng lẽ hôm nay cô nên trốn học, bạn thân chia sẻ cho cô năm bộ phim 18+, trong đó, bộ này có mức độ nhỏ nhất, vậy mà cô còn kích động như vậy.

Không có biện pháp, cô ngoan ngoãn từ nhỏ rồi, mười mấy năm bị áp chế,...quá tàn nhẫn.

Thẳng đến năm cô lên cao trung ấy, một học đệ yêu thầm cô đã lâu, nhân lúc cô ngủ trưa, trộm bóρ ѵú cô, bắt đầu từ khi đó, Loan Diệp sinh ra hứng thú đối với tìиɧ ɖu͙©.

Mật dịch nóng bỏng trượt theo vách động chảy xuống, làm ướt qυầи ɭóŧ của cô.

Làm sao bây giờ, rất muốn có cái gì đó cắm vào.

Loan Diệp tắt video, cất điện thoại xuống gầm bàn, cô chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng xê dịch ghế về phía sau một chú, sau đó đem quyển giáo trình dày cộp đặt lên trên đùi, một phần gáy sách đè lên cạnh bàn, hai chân đạp lên thanh ngang phía dưới ghế, thân thể dựa vào thành ghế, nghiêng một góc độ.

Chuẩn bị xong, cô lại lén lút nhìn xung quanh một lần.

OK!SAFE!

Tay nhỏ vội vã thò vào trong váy, xuyên qua chiếc qυầи ɭóŧ ren mỏng, sờ tới sờ lui.

Diệp Húc nói xong điểm chính, làm lơ ánh mắt hoa si dưới đài, viết ra câu hỏi thảo luận.

Viết xong liền đi xuống bục giảng, mới vừa đi qua bàn thứ nhất, dư quang vô tình quét thấy miệng l*и đang liên tục khép mở, ở giữa đang kẹp lấy ngón tay thon dài trắng nõn tinh tế.

Diệp Húc nhìn đến ngẩn ra, thấy cô không dám cắm vào bên trong, chỉ dám sờ loạn bên ngoài, không hề có một chút kết cấu. Đôi môi mỏng đạm mạc hơi hơi nhếch lên, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại hình thức lạnh băng vốn dĩ.

Loan Diệp đang hăng say, lại ngửi thấy một mùi hương mát lạnh cực đạm.

Cô không dám nhúc nhích, đợi đến khi mùi hương kia tan đi, cô mới giả vờ lơ đãng liếc mắt nhìn xung quanh, không có ai, mọi người đều đang nghiêm túc vùi đầu làm bài.

Loan Diệp nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng rút tay ra, cầm quyển sách lên, nhẹ nhàng thả lại mặt bàn, sau đó móc một tờ

khăn ướt từ trong balo ra, lau lau tay, cuối cùng, mới vén tóc lên, gỡ tai nghe xuống.