Chương 9

L*иg ngực cứng nhắc, cánh tay rắn chắc, còn cứng hơn đá, cô có muốn cũng không thể động đậy.

Kỷ Viêm đi đường nhanh như lướt gió, lúc xuống cầu thang bước chân vừa nhanh vừa ổn định. Trọng lượng của cô trên người anh giống như bằng không, không ảnh hưởng chút nào đến các động tác của anh.

Hai người một xanh một trắng vừa bước xuống lầu một, ra khỏi tòa nhà dạy học, liền nhận được sự chú ý của toàn bộ giáo viên và học sinh.

Giang Miểu uể oải, không thiết sống.

Cô chậm rãi nghiêng đầu, vùi vào ngực người đàn ông. Chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào ngực anh, như có như không cọ cọ.

Mùa hè, quần áo mỏng manh, hai người chặt chẽ kề sát bên nhau như thế, cô có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, không khó ngửi.

Gương mặt người đàn ông nghiêm nghị, hàm dưới căng chặt, hơi thở vững vàng, “Phòng y tế ở đâu?”

Giang Miểu chỉ vào căn phòng nhỏ cách đó khoảng trăm mét, “Chỗ đó.”

Khóe môi đội trưởng Kỷ khẽ run, không nói nữa.

Phía sau, một nam một nữ nhanh chóng đuổi theo, Kỷ Viêm bị hai người bá đạo ngăn lại.

Lý Thần lo lắng, trừng mắt nhìn cô, vừa tức vừa đau lòng.

“Sao lại ngã thế?”

“Đã nhắc cô đổi giày, cô lại không nghe. Đám nhỏ kia mà loạn lên là như phê thuốc vậy, cô tuổi này rồi làm sao lôi lại bọn nó?”

“Haizz, sưng to như thế này, có đau không?”

Mà người còn lại, phong cách hoàn toàn khác.

Lục Tân đỡ mắt kính, đôi mắt giấu sau mắt kính lóe qua tia sáng lạnh, gương mặt gầy gò, xương gò má nhô ra, tuy đang mỉm cười nhưng vẫn khiến cho người đối diện cảm thấy lạnh lẽo.

“Đội trưởng, diễn tập vừa kết thúc, một lát nữa hiệu trưởng nhất định còn cần tìm anh, anh giao người cho tôi, tôi đưa cô Giang đi.”

Anh ta ngừng lại một lát, lại nói: “Tôi cũng quen với nhân viên y tế hơn.”

Kỷ Viêm lạnh nhạt nhìn Lục Tân đang cười ôn hòa, tầm mắt đột nhiên dừng ở hai cánh tay rũ bên người anh ta. Không biết khi nào hai tay đã nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên tiết lộ tâm tình của chủ nhân.

Người đàn ông đó nhạy bén nhận thấy tầm mắt anh, tự nhiên giấu tay về phía sau, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ.

Kỷ Viêm nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức, tôi đi sẽ nhanh hơn.”

Sắc mặt Lục Tân khẽ biến, ý cười trên khóe môi cứng đờ.

Lý Thần ở bên cạnh âm dương quái khí hát đệm, “Thầy Lục, anh không cần vội vàng xum xoe. Anh nhìn cánh tay của đội trưởng đi, còn to gấp đôi anh đấy. Chỉ với cái thân thể da bọc xương này của anh, đừng nói giúp người, không hại người ta đã là may rồi. Không khéo còn làm cô Giang bị thương lần nữa.”

Lục Tân mím môi, không nói thêm gì nữa.

Anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông cao lớn cường tráng, bên cạnh khuỷu tay, cẳng chân tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa, dưới ánh mặt trời, thuần trắng như tuyết, oánh nhuận như ngọc.

Anh ta híp mắt si mê thưởng thức, cổ họng khô khốc.

Kỷ Viêm đẩy cửa phòng y tế, trong phòng không có một bóng người.

Anh đặt cô trên giường, thuận tay sửa lại độ cao của gối đầu giúp cô. Nâng người dậy, bên chân bị thương được đặt lên chiếc gối mềm mại, cô thoải mái thở ra một hơi.

Kế hoạch vốn là đưa người tới liền đi, nhưng không thấy bóng dáng nhân viên y tế đâu. Để một người đang bị thương ở một mình một phòng thì không ổn lắm.

Trong đầu bỗng thoảng qua đôi mắt âm u, quái dị của người đàn ông kia, ánh mắt đó khiến người khác cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Kỷ Viêm ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha nhỏ bên giường bệnh, an tĩnh đợi cùng cô.

“Tư tư” bộ đàm rung động, “Đội trưởng Kỷ” đầu kia rống lên như heo bị chọc tiết, nhanh chóng liếng thoắng bô la bô lô, Kỷ Viêm trầm mặc không nói, thấy cô bị làm phiền nhăn mặt, lạnh giọng đáp: “Đã biết.”

Anh lưu loát tắt bộ đàm, thế giới liền yên tĩnh.

Giang Miểu cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi, “Anh không cần về đội sao?”

Đội trưởng Kỷ hỏi lại: “Một mình cô được chứ?”

Cô gật đầu, “Vâng.”

Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn cô một lát, đột nhiên ngồi dậy, Giang Miểu cho rằng anh phải đi, kết quả anh lại đi tới chỗ hòm thuốc. Lúc quay về giường bệnh, trên tay còn cầm thêm bình giảm nhiệt dạng phun sương, cùng với mấy miếng dán hoạt huyết tiêu sưng.

Đội trưởng Kỷ cao to lặng lặng đứng ở mép giường, tư thế kia khiến người ta sợ hãi. Cho nên khi anh cần lấy cổ chân bị thương của cô, Giang Miểu kháng cự, rụt chân lại.

“Đau?”

Đôi mắt đen như mực, khẽ nhíu mày.

Giang Miểu chất phác lắc đầu, suy nghĩ đã bay về phương xa.

Chân nhỏ, tinh tế, trắng nõn, vừa vặn một tay có thể bao hết.

Tầm mắt anh dịch chuyển đến mắt cá chân, một khối xanh tím to khủng khϊếp, bên cạnh còn có tơ máu.

Anh hơi khom lưng, chuyên chú phun thuốc giảm nhiệt, sương mù lạnh lẽo phun lên miệng vết thương, cô cắn răng, nhưng vẫn không kìm được vài tiếng hít khí.

Kỷ Viêm rũ mắt nhìn cô, cái mũi nhỏ nhăn lại, đôi mắt mở to căng thẳng nhìn anh, hốc mắt hơi ướt, tóc dài hỗn độn, trên cằm còn dính bụi, như ăn mày lưu lạc ngoài đường.

Cơn đau vừa qua, Giang Miểu cẩn thận giương mắt nhìn lén anh, lại không khéo bị anh bắt gặp, cô há miệng thở dốc, mím môi, muốn nói lại thôi.

“Muốn nói gì?” Kỷ VIêm hỏi.

Giang Miểu rũ mắt, yên tĩnh hai giây, tim như nhảy cha cha cha trong l*иg ngực, toàn thân khô nóng.

Ngay khi cô cho rằng mình sắp đột quỵ, lấy hết dũng cảm căng da đầu nói ra.

“Kỷ Viêm, em vẫn nhớ rõ anh.”

Đáy mắt người đàn ông lướt qua một tia ánh sáng nhạt, thấp giọng ”Ừ”.

Cô lại nói, “Em là Giang Miểu.”

“Tôi biết.”

Đội trưởng Kỷ mặt không đổi sắc, chậm rì rì xé miếng cao dán. Vốn định giúp cô dán thuốc lên, ai ngờ cô gái không phối hợp, còn dám cử động, chẳng qua vừa động dậy một chút, cơn đau xông tới, nước mắt cũng chảy ra.

Giang Miểu hít mũi, ấm ức mở miệng, “Anh nhớ rõ em, vì sao lúc trước còn...”

Đang nói lại im lặng, nhưng anh vẫn nghe hiểu ý cô, anh nhẹ nhàng đè chân cô lại, nghiêm túc dán thuốc lên, đồng thời nghiêm túc trả lời cô, “Nói chuyện phiếm cũng phải phân trường hợp, hay là, em thích bị mọi người vây xem?”

Giang Miểu chớp mắt, “Vậy bây giờ thì sao?”

Người đàn ông trầm mặc, chờ làm xong chuyện trên tay, lấy tấm thảm nhẹ nhàng giúp cô che đi phần chân trắng nõn lộ ra.

Anh rũ mắt nhìn cô, cong môi, cười như không cười.

“Em muốn nói chuyện gì?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~