Chương 8

Mặt Giang Miểu trắng bệch, không cần nghĩ cũng biết cô ấy đang nói ai, lời nói cơ hồ buột miệng thốt ra, “Cô đừng làm bậy.”

Lý Thần vui tươi hớn hở, niết khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, “Gấp cái gì, cũng không phải quyến rũ người đàn ông của cô.”

“Lý Thần.” Giang Miểu hiếm khi nghiêm mặt, ngữ khí nghiêm túc.

Người phụ nữ khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cô từ đầu đến chân, “Quen?”

Giang Miểu trầm mặc.

Hai người cũng tính là… quen biết nhỉ?

Hẳn là.... Miễn cưỡng tính vậy đi.

Cô biết tên của anh, còn ngồi ăn một bữa cơm với anh, anh cố ý gắp thịt bò cho cô...

Cho dù anh có khả năng đã sớm quên mất người qua đường Giáp như cô rồi.

Lại nhớ tới thái độ xa lạ lãnh đạm của anh lúc vừa nãy, Giang Miểu rũ mắt, tự nhiên thấy cô đơn không nên lời.

“Không quen biết.” Cô nhỏ giọng trả lời.

Lý Thần cười ái muội, nhéo chóp mũi cô, “Đã sắp khóc rồi, còn cãi bướng.”

Giang Miểu chưa từng yêu đương, cũng không biết cách giấu cảm xúc, mọi suy nghĩ đều hiện hết trên mặt.

Cô rầu rĩ đẩy tay cô ấy ra, trở về bàn làm việc, mở sách giáo khoa, giả vờ chuyên tâm nghiêm túc soạn bài.

Lý Thần biết da mặt cô mỏng, đùa tới điểm thì dừng. Nhưng mà, trước khi đi lại lơ đãng nhìn qua chỗ cô, che miệng cười trộm, khom lưng, giọng nói vẫn còn mang ý cười, “Cô Giang, cô cầm ngược sách kìa.”

Giang Miểu: “...”

Mặt sắp rán được trứng rồi!

Mất mặt quá.

Buổi chiều 2 giờ, trường tiểu học chính thức diễn tập phòng cháy chữa cháy.

Khu dạy học tràn ngập khói mù, tiếng cảnh báo chói tai ngay lập tức vang lên, các thầy cô giáo chủ nhiệm nhanh chóng hướng dẫn học sinh dùng khăn ướt che miệng và mũi, khom lưng đi đến đường an toàn, tay vịn mặt tường, theo thứ tự xuống lầu.

Nhưng hiện trường cuồn cuộn khói đặc giống như xảy ra hỏa hoạn thật. Đám học sinh vẫn còn nhỏ, ý chí không đủ mạnh mẽ, dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy rất dễ bị khủng hoảng, sợ hãi. Cho dù có giáo viên và các chú lính cứu hỏa cùng đồng hành, không ngừng an ủi bọn nhóc, nhưng vẫn vài đứa nhỏ nhát gan, kêu khóc chói tai, đội ngũ vốn trật tự rành mạch nháy mắt tán loạn, lộn xộn.

Các học sinh xô đẩy nhau, vài đứa còn té ngã lộn nhào, vài đứa thì tự thoát khỏi đội ngũ chạy như điên xuống lầu. Giang Miểu vừa dẫn học sinh lớp mình ra khỏi cửa liền nghe thấy trên lầu nhốn nháo, vội cao giọng nhắc nhở học sinh của mình tựa lưng sát tường, tránh bị các học sinh lớp trên chen chúc đẩy ngã xuống, cũng giảm thiểu khả năng biến nơi này thành hiện trường dẫm đạp.

Gào rống trong màn khói một lúc, Giang Miểu không tránh khỏi hít vào mấy ngụm khói, bị sặc, hốc mắt cô đỏ bừng.

Một học sinh năm cuối đang chạy xuống lầu, dây thun trên đồng phục không biết sao mà mắc vào một học sinh khác, học sinh kia cũng bị kéo ngã xuống cầu thang.

Giang Miểu nhanh tay lẹ mắt, túm chặt lấy cánh tay đứa bé. Lại bị lực quán tính kéo về phía trước hai bước, khi vừa đứng lại, gót giày bị trượt, cả người thẳng tắp ngã xuống đất, lăn hai vòng đυ.ng vào tường, bé học sinh kia được cô ôm chặt trong ngực, may mà không bị thương.

“Cô giáo, cô giáo.” Bé gái khóc nức nở, lớn tiếng gọi cô.

Đầu óc Giang Miểu choáng váng, toàn thân đau nhức, gót giày hình như bị gãy, cổ chân sưng to như trứng ngỗng.

Một lính cứu hỏa đang duy trì trật tự trên hành lang vừa lúc nhìn thấy một màn này. Đầu tiên cúi người xem xét vết thương của cô, sau đó mở bộ đàm, báo cáo tình huống với cấp trên.

“Sao thế?” Giọng nam hồn hậu vang lên sau lưng anh ta.

Lính cứu hỏa đứng dậy, chào theo kiểu quân đội, nhanh chóng báo cáo, Giang Miểu chỉ mơ hồ nghe thấy mấy chữ “Cô giáo bị thương”.

Người đàn ông rũ mắt, tầm mắt lạnh nhạt đảo qua đôi giày cao gót, hướng lên trên, khóe môi mím chặt.

Anh thấp giọng dặn dò, lính cứu hỏa tuân lệnh, hoả tốc xuống lầu.

Kỷ Viêm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Giang Miểu đang dựa trên tường, “Bị thương ở chân?”

Tầm mắt mơ hồ, cô cảm nhận được ánh nhìn sắc bén thâm thúy, còn có… cảm giác áp bách khiến cô hít thở không thông.

Váy trắng đã dính đầy bụi bặm, cô tùy ý lấy tay lau mặt, làm khuôn mặt nhỏ cũng dính bẩn, dơ hề hề, nhưng lại tôn lên da thịt trắng nõn, bóng loáng như tuyết.

Mắt cá chân bị thương, đau thấu tim, cô trừng mắt, mắt hạnh ướt đẫm nhìn anh, giống như nai con bị khi dễ.

“Vâng.”

Người đàn ông rũ mắt nhìn chằm chằm cô nhìn vài giây, đột nhiên vươn tay, Giang Miểu nín thở, rụt cổ trốn về phía sau. Không ngờ bàn tay to kia chỉ nhẹ nhàng dừng trên chân cô, hai ngón tay ấn lên mắt cá chân tinh tế đang sưng đỏ.

Giang Miểu thiếu chút nữa khóc thành tiếng, cắn răng hừ nhẹ, “Đau.”

Kỷ Viêm quan sát một lát, thu tay, lạnh nhạt nói: “Không bị thương xương cốt.”

Nói xong, anh thuận tay với lấy chiếc giày ở góc tường. Giày cao gót đã hỏng, an tĩnh ở bên cạnh cô, “Phải nhìn tình huống mà chọn giày để đi, đến lúc bị thương, chính mình lại khó chịu.”

Ánh mắt không độ ấm, giọng điệu càng lạnh lẽo nghiêm khắc, rõ là lời khuyên ấm áp, nói từ miệng anh ra, giống như dội một chậu nước lạnh lên đầu, nản lòng thoái chí.

Giang Miểu không trả lời, cúi đầu không nhìn anh.

Bộ đàm trên người anh thường phát ra vài tiếng lạo xạo, có người đang nói, Kỷ Viêm trầm giọng trả lời, ánh mắt vẫn luôn khóa trên người cô.

Sương khói trên đầu dần tan đi, đám học sinh cũng đã được sơ tán khỏi khu dạy học thành công.

Hành lang trống rỗng, chỉ còn hai người bọn họ.

Thật lâu sau, đội trưởng Kỷ khẽ than, cúi đầu dò hỏi, “Có thể đi không?”

Giang Miểu gật đầu, “Chắc là có thể.”

Người đàn ông túm chặt cánh tay cô, kéo cô đứng lên, khiến cô cảm giác mình trong tay anh giống như thú bông vậy, bị anh dễ như trở bàn tay kéo lên.

Cô miễn cưỡng đứng vững, nhưng vừa thử đi một bước, bên chân bị thương không chịu nổi áp lực. Cảm giác như bị xé rách, nỗi đau nhanh chóng xâm lấn ý chí, chân cô mềm nhũn. May mắn, một giây trước khi hôn đất mẹ, cô được người đàn ông bên cạnh chặn ngang ôm vào ngực.

Giang Miểu trừng mắt, con ngươi tròn xoe, hoảng loạn, “Anh... Làm cái gì?”

Anh lời ít ý nhiều nói, “Tiết kiệm thời gian.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~