Chương 10

Giang Miểu hít sâu một hơi, nhịp tim cũng từ từ chậm lại, nhỏ giọng hỏi: “Muốn nói gì cũng được sao?”

Kỷ Viêm yên lặng nhìn cô, đột nhiên xoay người đi đến chỗ máy lọc nước, rót một ly nước đá.

“Không thể nói những chuyện trái pháp luật.” Người đàn ông chính thức nói.

Anh đi tới, đưa ly nước cho cô, “Uống đi.”

Cô nhận lấy ly nước đồng thời, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh nắng ngày hè rực rỡ xuyên qua cánh cửa sổ làm bằng pha lê, phản chiếu ra muôn vàn màu sắc, làm căn phòng sáng rực. Làn da trắng nõn của cô tựa như được dát lên một tầng hồng nhợt nhạt.

“Em biết mà.”

Cô ngoan ngoãn uống một hớp nước, nuốt chất lỏng lạnh lẽo xuống, quy củ đặt ly nước lên đầu giường, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt chính khí, “Em là công dân ba tốt, luôn tuân thủ pháp luật.”

Đội trưởng Kỷ mím môi, tự nhiên lại muốn tặng cô một phiếu bé ngoan, sau đó sờ đầu cổ vũ.

Anh há miệng thở dốc, còn chưa kịp cất lời, ngoài cửa truyền một tiếng rống, làm hai người giật nảy.

“Báo cáo.”

Ngoài phòng, lính cứu hỏa đứng nghiêm, chào quân đội.

Kỷ Viêm nhíu mày, “Nói.”

“Đội trưởng Kỷ, hiệu trưởng tìm anh, muốn mời anh lên phát biểu vài lời tổng kết diễn tập phòng cháy chữa cháy.”

Đội trưởng Kỷ không muốn đối phó với mấy trường hợp thế này nhất, không kiên nhẫn lên tiếng, “Giang Mục đâu?”

Trên gương mặt ngăm đen của người lính cứu hỏa không nín được ý cười, ho nhẹ hai tiếng, “Báo cáo, anh Giang không lên nổi sân khấu, chân mềm.”

Kỷ Viêm cười lạnh một tiếng, “Không có tiền đồ.”

Anh xoay người nhìn về phía Giang Miểu đang nằm trên giường bệnh, thấp giọng: “Tôi đi trước.”

Tuy cô gái nhỏ vạn lần không nỡ, nhưng cũng biết phân rõ nặng nhẹ, gật đầu trả lời, “Vâng.”

Kỷ Viêm trầm mặc nhìn cô vài giây, cũng không nói thêm gì nữa, lưu loát xoay người, đi theo người lính cứu hỏa kia.

Tiếng bước chân dồn dập chậm rãi biến mất trong hành lang yên tĩnh.

Toàn thế giới đều im lặng.

Cô nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của mình, cùng với tiếng tim đập mạnh trong l*иg ngực, trầm trọng lại mãnh liệt.

Cô đẩy tấm thảm trên đùi ra, nhìn mắt cá chân tinh tế giờ đã sưng thành màn thầu, còn có, miếng dán ngay ngắn bên trên.

Giang Miểu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cong môi cười ratiếng.

Điên rồi.

Hôm đó, Giang Miểu cuối cùng vẫn không chờ được nhân viên y tế, ngược lại chờ được Lý Thần thích bát quái. Hai người chật vật một hồi mới đỡ được Giang Miểu lên taxi, một đường hộ tống cô về nhà.

Lý Thần vô cùng tò mò với những chuyện xảy ra trong phòng y tế, nhưng miệng Giang Miểu rất kín, cô ấy nói tới miệng đắng lưỡi khô, vẫn không cạy ra được chút thông tin nào.

Một đường đi tới cửa chung cư, Lý Thần bực mình ấn trán cô, “Con bé này, bị người ta cho uống thuốc câm à? Miệng chặt như vậy.”

Giang Miểu cười tủm tỉm, lễ phép mời, “Vào ngồi một lát nhé, uống một ngụm trà nhuận giọng...”

Cô ấy chọc chọc trán Giang Miểu, lại thuận tay xoa bóp gương mặt mềm mại tinh tế của cô. Cũng không biết gương mặt này bảo dưỡng thế nào, đã đầu 2 rồi mà làn da vẫn còn căng mọng như vậy, thật hâm mộ ( ghen ghét ).

“Trà thì thôi đi.”

Lý Thần nhẹ giọng dặn dò nói: “Mấy ngày nay cô nên ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho nhanh khỏi. Chứ mấy tiểu tổ tông lớp cô, tôi không ứng phó nổi.”

“Cảm ơn cô, Lý Thần.” Giang Miểu chân thành khom lưng cảm tạ.

Lý Thần cười xấu xa, làm mặt quỷ, “Nếu thật lòng muốn cảm ơn, không bằng tiết lộ một chút, cô cùng anh chàng lính cứu hỏa kia đã phát triển đến bước nào rồi?”

Giang Miểu đỏ mặt, ậm ừ vội vàng nói sang chuyện khác, “Cái kia... Hôm nay cô vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”

Lý Thần thấy mặt cô đã đỏ thành quả hồng, biết cô bé này da mặt mỏng, cũng không tiếp tục truy hỏi..

Lại dặn dò một lúc mới xoay người rời đi.

Thật vất vả mới tiễn được vị đại Phật này, Giang Miểu nằm liệt trên sô pha, hít một hơi thật sâu, tâm tình cũng bình tĩnh lại.

Cô không nhúc nhích, ngây người một lát, đột nhiên ngồi dậy. Khó nén nổi kích động, gọi điện thoại cho Hoa Nhài.

Hai tiếng chuông vang lên, đầu bên kia lười biếng trả lời “Alo”.

Giang Miểu lắp bắp nói: “Mình... mình lại gặp anh ấy rồi.”

Đêm qua quẩy tới hai giờ sáng, Hoa Nhài vừa về nhà liền đánh một giấc đến tận bây giờ, đầu óc vẫn còn nặng nề, nghe cô nói chuyện không đầu không cuối càng đau đầu hơn.

“Ai?”

“Là cái người ở tiệm lẩu lần trước ấy, mình gặp lại người đàn ông đó.”

Hoa Nhài xoa đầu tóc lộn xộn, bò dậy khỏi giường, giọng nói khàn khàn, “Trùng hợp vậy?”

Cô ấy uống một ngụm nước, lau khóe miệng, trêu chọc, “Là người bán hàng rong ở cầu vượt, hay là côn đồ đua xe?”

Giang Miểu nghe cô ấy âm dương quái khí liền buồn bực, ôn nhu nói: “Cậu nghiêm túc chút đi, mình không nói giỡn.”

Hoa Nhài ngậm điếu thuốc, bật lửa, hít một hơi, “Cậu nói đi, mình xin rửa tai chăm chú lắng nghe.”

Năm phút kế tiếp, Giang Miểu dùng vốn ngữ văn phong phú của mình tái hiện sinh động mọi chuyện lúc chiều cho cô ấy nghe.

Nghe xong, Hoa Nhài dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy đến bên cửa sổ, cô ấy đột nhiên kéo rèm cửa ra, để ánh sáng chói mắt ngoài phòng hội tụ trên người, híp mắt, “À” một tiếng đầy ý tứ . (cảm giác có chút mùi hoa bách hợp nha :)))

“Nói vậy, xem ra đúng là lính cứu hỏa thật.”

Giang Miểu gật đầu như giã tỏi, ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu, không kịp suy xét đã bị hỏi liên tiếp.

“Vậy..... Cậu hiểu rõ anh ta bao nhiêu? Bằng cấp, lương một năm, tài sản trên danh nghĩa, những thứ này có biết không?”

Giang Miểu bị hỏi đến ngơ người, thong thả chớp mắt, “Mình...”

Hoa Nhài sắc bén hỏi tiếp, “Vậy mình hỏi tục tằng một chút, hộ tịch anh ta ở nơi nào? Trong nhà có mấy người? Cha mẹ làm gì?”

Cô gái nhỏ há miệng chữ “0”, trợn tròn mắt, vài giây sau, mới nhu nhược lên tiếng, “Mình... Mình không nghĩ nhiều như vậy....”

Trên thực tế, nhắc tới đến đề tài này, Giang Miểu liền cảm giác vô cùng tiếc nuối, nếu lúc ấy không ai tới tìm anh, có lẽ bọn họ có thể an an tĩnh tĩnh trò chuyện một lát, như vậy cô cũng có thể hiểu thêm về anh.

Không như hiện tại, ngoại trừ tên anh, nơi anh làm việc, những cái khác đều không biết.

Hoa Nhài nặng nề thở dài, xoa huyệt Thái Dương, “Cậu cái gì cũng không biết, đây là đang muốn diễn vở thiếu nữ hoài xuân đấy à? Chị gái, cậu là trẻ vị thành niên 16 tuổi sao?”

Giang Miểu khó có khi kiên cường cãi lại, “Nhưng mấy cái cậu nói, mình đều không quan tâm.”

“Vậy cậu quan tâm cái gì?”

“Dáng người? Kích cỡ? Hay là công phu trên giường?”

Hoa Nhài bị chọc cười, “Nếu đây là tiêu chuẩn của cậu, mình cảm thấy, chuyện này có hi vọng đấy.”

Giang Miểu đỏ bừng mặt, dáng người kích cỡ, mấy từ ái muội mẫn cảm như này cô căn bản không dám nghĩ. Nhưng giờ bị nhắc tới lại không ngăn được bản thân suy nghĩ miên man.

Lúc cô rúc trong ngực anh, giương mắt liền có thể thấy đường cong xương hàm cứng rắn, ngắm anh yết hầu lên xuống, có một loại gợi cảm khó có thể miêu tả.

Bàn tay ấm áp cầm lấy mắt cá chân của cô, lòng bàn tay còn có mấy vết chai dày cọ xát lên da thịt kiều nộn như ngọc, hơi đau đớn, nhưng lại ấm áp không nên lời, cảm giác rất an tâm.

“Miểu Miểu?”

Cô gái nào đó còn trầm tư trong thế giới riêng, vô pháp tự kiềm chế.

Hoa Nhài cao giọng, “Giang Miểu!”

“A.”

Cô tỉnh mộng, lắp bắp hồi, “Sao, sao thế?”

Hoa Nhài tạm dừng một giây, âm điệu đột nhiên lên cao, giống như phát hiện ra đại lục mới, “Mẹ nó, cậu thật sự nghĩ về mấy cái đó?”

Giang Miểu bị chọc trúng tim đen, hoảng loạn, “Mình mệt quá, cúp trước.”

“Cậu dám cúp máy thử xem?”

“Nói rõ ràng, có phải anh chàng lính cứu hỏa đó cho cậu uống mê dược rồi không? Khiến cậu thần chí không rõ, điên điên khùng khùng?”

“Mới không phải.”

Cô cứng cổ, cố gắng nói lý, “Cậu đừng suốt ngày nghĩ xấu về anh ấy.”

Hoa Nhài khinh miệt hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp, lấy một chai bia từ tủ lạnh, dùng răng mở nắp, vừa uống vừa nói: “Tên là gì, nói đi, mình giúp cậu điều tra rõ ràng.”

Giang Miểu trầm mặc không nói.

“Miểu Miểu?”

“Đô đô đô đô đô...”

Hoa Nhài giơ di động ngốc vài giây.

“Mẹ, xxxxxx....”

Vết thương của Giang Miểu cũng không nặng lắm, nghỉ dưỡng mấy ngày, liền trở về trường học báo danh.

Hàng ngày vẫn trôi qua bình đạm như nước, chỉ là lúc ngẫu nhiên nhìn hai tiểu bá vương trong lớp, sẽ mơ hồ nhớ tới buổi trưa nóng bức đó, người đàn ông mặc quân phục nghiêm nghị, mày rậm mắt đen, giữa mày toát ra vẻ anh khí.

Cô cũng không cố tình hỏi thăm tin tức về anh.

Bởi vì lúc bình tĩnh lại, cô nghĩ đến mấy lời Hoa Nhài nói, cũng không phải không có lí.

Cô mới chỉ gặp anh hai lần, hiểu biết về anh cũng ít đáng thương.

Cho dù mối quan hệ giữa hai người là gì, nếu không đủ hiểu biết lẫn nhau, những rung động bất chợt đó dưới lăng kính hiện thực, trở nên lung lay, yếu ớt.

Vì thế, cô âm thầm quyết định.

Thuận theo tự nhiên, duyên phận là ý trời, không nên ép buộc.

Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu còn gặp lại, nhất định không buông tay.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~