Chương 20

Nhà ăn.

Giang Miểu bưng khay đồ ăn, tìm một vị trí hẻo lánh, ngồi xuống.

Cảm giác đau đớn ở chân không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh, hơn nữa trời nóng khó chịu, thật sự không muốn ăn uống, cô chỉ múc một chén cháo trắng, thêm hai gắp rau coi như chắp vá cho qua.

Cách đó không xa, thầy Lục đã chờ được một lúc, nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh, đang định đi vòng qua bàn ăn tới chỗ cô, ai ngờ có người đột nhiên đi xuyên qua.

Anh ta dừng chân, nhìn bóng lưng người đàn ông cao lớn cường tráng, đáy mắt toàn là ánh sáng lạnh âm u.

Tiếng mâm đồ ăn đặt xuống bàn dù rất nhỏ nhưng cũng khiến Giang Miểu đang chuyên tâm uống cháo giật mình.

Cô cảnh giác nhìn lên, đập vào mắt chính là gương mặt lạnh như băng của đội trưởng Kỷ, căng thẳng làm rơi chiếc thìa vào bát cháo, “Bang” một tiếng, rất chói tai.

Vài giọt cháo sền sệt bắn lên má, dính dính khó chịu, cô vụng về dùng mu bàn tay xoa xoa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ý chí chiến đấu hừng hực vừa bốc lên đã bị ánh mắt thâm thúy như hồ nước đen nuốt chửng.

Các thầy cô giáo xung quanh nghe tiếng nhìn qua, đặc biệt là bàn của các giáo viên nữ, họ đè thấp giọng, nghị luận mãi không dứt, rõ ràng hai bên cách nhau xa như vậy, nhưng những giọng nói đó cứ như nói bên tai cô.

Giang Miểu nhất thời đứng ngồi không yên, cô không thích bị cảm giác người khác nhìn chăm chú, cô chỉ muốn làm không khí trong suốt thôi.

Quỷ mới biết tối hôm qua cô bị các giáo viên nữ thay phiên tra khảo, tốn không ít nước bọt mới miễn cưỡng phủi sạch quan hệ với Kỷ Viêm.

Giờ thì hay rồi, bị vả mặt.

Cô nhìn Kỷ Viêm trầm mặc không nói, trong lòng cân nhắc, nếu không…… Trốn đi, anh tốt xấu gì cũng là đội trưởng, cũng không thể trước mặt nhiều người như vậy làm khó một cô gái nhỏ như cô nhỉ?

Nghĩ rất hay, lộ tuyến chạy trốn cũng vạch rõ ràng, kết quả tay vừa sờ lên mâm, một giây sau, Kỷ Viêm chuẩn xác đè chặt mâm đồ ăn của cô lại.

Rõ ràng nhìn như không dùng lực, nhưng cái mâm như bị cố định gắt gao trên bàn cơm.

Cô nghẹn một hơi muốn phân thắng thua với anh, mặt đỏ bừng, lưng toát mồ hôi.

Cuối cùng, cô khuất phục, đôi mắt tròn xoe trong suốt trừng anh, hiển nhiên là đang tức giận.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Kỷ Viêm buông lỏng tay, đẩy mũ, ánh mặt trời xuyên qua hàng mi dày đậm, vẽ ra một hình quạt hoàn mỹ.

Anh làm bộ như không để ý hỏi: “Chân bị thương sao không đi phòng y tế?”

Giang Miểu sửng sốt, nhỏ giọng đáp: “Tôi bôi thuốc mỡ rồi.”

“Có hiệu quả sao?”

Giang Miểu không đáp, cũng không muốn trả lời anh, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bánh bao duy nhất trên mâm đồ ăn của anh.

Nhận thấy thái độ lạnh nhạt của cô, trong lòng anh tự nhiên dấy lên một ngọn lửa không tên.

“Bây giờ em đi với tôi tới phòng y tế.”

Giang Miểu lắc đầu, “Tôi không đi.”

Kỷ Viêm mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh thấu xương, ngữ khí đông cứng, “Đây là mệnh lệnh.”

Cô gái nhỏ bị dọa sửng sốt, đáy mắt lấp lánh ánh nước, cô cắn môi, bướng bỉnh không muốn bày ra vẻ yếu ớt trước mặt anh.

Đầu ngón tay trắng sạch sẽ niết cái mâm, nhỏ giọng kìm nén tiếng nức nở.

“Tôi cứ không đi, có bản lĩnh thì anh trói tôi lại mà mang đi.”

Kỷ Viêm hơi nhắm mắt, cảm thấy gân xanh bên thái dương giật giật, muốn nhảy khỏi làn da, đau đầu!

Anh nhìn bộ dạng cụp mi rũ mắt đáng thương của cô, không tiếng động thở dài.

Điểm khác biệt giữa nhượng bộ và dung túng là gì, anh không rõ ràng lắm.

“Giang Miểu.” Giọng nói có chút ngập ngừng.

Cô gái nhỏ chậm rãi ngẩng đầu, thấy anh bỏ mũ xuống, hai tay chống lên bàn cơm.

Anh trầm mặc một lúc, vẫn nói ra câu hỏi đã nghẹn hai ngày nay.

“Tôi làm gì sai sao?”

Giang Miểu bị hỏi ngẩn ngơ, ánh mắt trốn tránh đảo loạn, căn bản không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng kia.

Cô không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ bị người ta uyển chuyển từ chối một lần chưa đủ, còn muốn giáp mặt nghe anh nói “Tôi không có hứng thú với em” sao? Muốn khiến cô hoàn toàn hết hy vọng mới bằng lòng bỏ qua hả?

Kỷ Viêm thấy cô im lặng không đáp, giọng mũi trầm xuống, “Hử?”

Giang Miểu ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ mờ mịt vô tội của anh liền tức giận, giống như người vô cớ gây rối là cô, còn anh vô tội đáng thương, bị oan uổng.

Cân nhắc một lát, dù sao đường nào cũng là đường chết, không bằng sảngkhoái nói rõ ràng, về sau gặp lại chỉ là người qua đường, cả đời không qua lại.

Cô hắng giọng, u oán nói: “Lúc trước tôi gửi nhiều tin nhắn như vậy, sao anh không trả lời?”

Kỷ Viêm sửng sốt ba giây, hoài nghi, “Tin nhắn gì?”

“WeChat.”

Người đàn ông trầm mặc thật lâu, thấy Giang Miểu lộ vẻ mất mát, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại các manh mối.

Anh bỗng cười to, hiểu ra toàn bộ.

Kỷ Viêm cười khiến Giang Miểu càng khó chịu, “Anh cười cái gì?”

Đội trưởng Kỷ không trực tiếp trả lời, móc di động trong túi quần ra, đặt trên bàn, đẩy đến trước mặt cô.

Giang Miểu cúi đầu, liếc mắt một cái liền nhận ra di động này không phải cái lần trước, cái di động kia kiểu dáng thực sự quá lỗi thời khiến cô có ấn tượng sâu sắc, loại đó chắc không còn tìm thấy trên thị trường.

Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, “Cái này là..”

Kỷ Viêm không nhanh không chậm giải thích: “Hôm trả xe cho em, di động bị Giang Mục làm hỏng rồi, mấy ngày nay phải huấn luyện, hôm trước tôi mới có thời gian đi ra ngoài mua cái mới, WeChat mà em nói, tôi không download.”

Giang Miểu hoảng hốt, bên tai như có tiếng kèn ù ù.

Trên mặt nhìn như không gợn sóng, nhưng đáy lòng đã sớm nổ tung rồi.

Có ý gì?

Anh chỉ là đổi di động không nhận được tin thôi, không phải không muốn trả lời cô.

Mây mù vây quanh nhiều ngày đột nhiên tan biến, ánh mặt trời chiếu xuống chói chang, ngực như được rót mấy tấn mật, đến không khí cũng ngọt ngào.

Cô đè cảm giác xao động xuống, ra vẻ trấn định hỏi: “Vậy nếu anh nhận được tin nhắn, anh có trả lời em không?”

Đội trưởng Kỷ cười như không cười, “Hậu quả của việc không trả lời, xem như tôi đã được lĩnh giáo.”

Giang Miểu mím chặt môi, nhưng vẫn không che giấu được ý cười lan tràn.

Cô hoảng loạn dùng tay che mặt, không muốn bị anh nhìn thấu trái tim nhỏ đang sung sướиɠ chạy nhảy tán loạn trong l*иg ngực.

Rốt cuộc cũng thấy cô cười, đôi mắt cong cong như mặt trăng, trong veo sáng ngời, anh cảm thấy cả người cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái ủ rũ, nghênh đón bình minh.

“Còn tức giận không?”

Cô gái nhỏ mạnh miệng, “Vốn dĩ... Cũng không tức giận...”

Kỷ Viêm đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn cô, nhẹ giọng dặn dò, “Cơm nước xong thì nhớ tìm bác sĩ lấy thuốc, nếu buổi chiều còn như vậy, tôi sẽ trói em lại ném vào phòng y tế.”

Anh tùy ý để bánh bao vào mâm đồ ăn của cô, “Ăn thêm cái bánh bao này đi, buổi chiều còn phải huấn luyện thể lực, đừng để chạy hai bước liền đói ngất xỉu.”

Giang Miểu nhỏ giọng tranh luận, “Em không..”

Kỷ Viêm gõ vang cái bàn, “Nghe rõ chưa?”

“Đã biết.”

Giang Miểu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, học bộ dạng anh, “Đây là mệnh lệnh.”

Chờ anh sảng khoái vui vẻ đi ra từ nhà ăn, hai “hộ pháp” phơi mình dưới ánh nắng chói chang đã bị nướng thành thịt khô.

Lộc Bạch miệng khô lưỡi khô, u oán hỏi, “Đội trưởng Kỷ, anh làm gì mà lâu thế?”

“Ăn chưa no, vào lấy thêm cái bánh bao.”

“Một cái bánh bao ăn 20 phút?”

Giang Mục bỗng tiến lên, ý vị thâm trường nhướng mày, “Bánh bao ăn ngon không?”

Kỷ Viêm dừng bước, liếc cậu ta, mỉm cười ôn nhu cắm một dao, “Tôi mang cậu đến nhà ăn nếm thử?”

Giang Mục lúng túng, “Không cần, em ăn no rồi.”

Kỷ Viêm thu hồi tầm mắt, sải bước rời đi, nhìn bóng lưng cũng có thể cảm thấy anh đang rất sung sướиɠ.

Lộc Bạch chậm rì rì đi cạnh Giang Mục, dùng khuỷu tay thọc cậu ta, “Sao đội trưởng Kỷ cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy...”

Giang Mục thấm thía vỗ vai, “Bé con, chờ mày lớn lên sẽ hiểu.”

Lộc Bạch cảnh cáo nhìn cậu ta, “Muốn chết hả?”

“Mày cứ chờ coi đi...... Đội trưởng ma quỷ biếи ŧɦái nhất đội phòng cháy của chúng ta sắp ngã ngựa..…”

Giang Mục giả bộ cao thâm, dùng tay làm hình súng lục, nhắm vào bóng lưng người đàn ông phía trước.

“Một súng trúng hồng tâm, bặc.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~