Chương 21

Ăn cơm xong, Giang Miểu ngoan ngoãn đến phòng y tế tìm quân y lấy thuốc, hiệu quả không có ngay lập tức, nhưng hành động cũng đã thoải mái tự nhiên hơn.

Buổi chiều huấn luyện thể lực chạy 1500 mét, không phân nam nữ.

Tiếng các giáo viên nữ oán than dậy đất, sau 1 giờ chiều là lúc mặt trời chói chang nhất, bôi mấy lớp kem chống nắng cũng đều phí công, phơi một lúc là đen, đen chính là xấu, phụ nữ đều yêu cái đẹp, tất nhiên không muốn chịu loại tra tấn này.

Kết quả là, lúc xuất phát đội ngũ còn miễn cưỡng chỉnh tề, chạy khoảng 200 mét, các giáo viên nữ liền lấy đủ loại lí do từ bỏ, cứ rơi rớt dần, không bao lâu sau, gần như toàn bộ giáo viên nữ đã tập trung dưới gốc cây đa lớn.

Trên đường chạy, chỉ còn mấy giáo viên nam thể lực tốt làm đầu tàu gương mẫu dẫn trước, phía sau tốp năm tốp ba chạy tán loạn, Giang Miểu là bông hoa duy nhất, cho dù cố hết sức, vẫn không thoát khỏi vận mệnh đội sổ.

Tới ranh giới 800 mét, các giáo viên nam lần lượt từ bỏ, đội ngũ hơn 50 người, cuối cùng chỉ còn lại 20 người.

Vết thương trên chân Giang Miểu bị mồ hôi chảy qua, như xát muối lên miệng vết thương, đau xót khó chịu, mỗi bước đi, giống như nàng tiên cá bước trên đất liền.

Nhưng dù vậy, cô vẫn không muốn bỏ cuộc, chạy không nổi nữa thì đi, nghỉ ngơi đủ rồi lại cắn răng tiếp tục chạy.

Kỷ Viêm đứng trên bậc thang nhìn thấy hết tất cả, khóe môi mím chặt, đôi mắt sâu thẳm dưới vành nón, luôn dõi theo bóng người mảnh mai.

“Đội trưởng Kỷ.”

Nghe thấy có người gọi mình, Kỷ Viêm nhìn sang, Giang Mục cười xấu xa, anh thu hồi tầm mắt, lại nhìn cô.

Giang Mục nhìn theo ánh mắt anh, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển “À”, nhỏ giọng hỏi: “Em nghe Lộc Bạch nói, cô Giang là cháu gái ngoại của Ngô lão đội trưởng, việc này là thật?”

Kỷ Viêm không quay đầu lại, “Ừ.”

Giang Mục nhìn bóng người nho nhỏ mềm mại, cảm thán nói: “Anh nói xem, lão Ngô là người vừa nghiêm khắc vừa cổ hủ, không ngờ cháu gái lại là loại hình thanh thuần ôn nhu, thật hiếm thấy.”

Kỷ Viêm không để ý liếc cậu ta, “Cậu đang nghĩ gì?”

Một câu nhìn như nhẹ nhàng, nhưng sau lưng Giang Mục đã toát mồ hôi lạnh, cảm thấy từng cơn gió lạnh, lúng túng “Không dám không dám, em nào dám nghĩ gì.”

Dứt lời còn quay mặt đi, nhỏ giọng lải nhải: “Cho dù không sợ lão Ngô hiện hồn về bóp cổ, em cũng không muốn bị Thiết Sa Chưởng của anh chụp chết, em còn chưa chán sống.”

Kỷ Viêm nhíu mày: “Cái gì?”

“Không có gì, em phắn đây.”

Tính cách tên nhóc này từ trước giờ vẫn linh tinh quỷ quái, Kỷ Viêm đã sớm quen, phất tay, tùy cậu ta.

Lại nhìn về phía đường băng, cô gái nhỏ lảo đảo lắc lư chạy xong, đạt được thứ hạng đầu tiên đếm ngược.

Anh nhìn cô chạy tới chỗ râm mát, đặt mông ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ hồng như quả cà chua, hai tay nâng cằm, ngẩn người.

Anh nhìn tới nhập thần, trong lúc lơ đãng ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng run lên, vội xoay người.

Cúi đầu, khóe môi cong lên.

Đêm hè, ánh trăng như nước, bầu trời đầy sao.

Ký túc xá của lính cứu hỏa cách sân thể dục không xa, nếu sân thể dục có tiếng động gì, nơi này nhìn thấy ngay.

Kỷ Viêm rửa mặt, đang định lên giường, lại nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề bên phía sân thể dục, lúc gần lúc xa, lúc nhẹ lúc nặng.

Anh mặc áo ngắn quần ngắn đơn giản, đứng ở hành lang nhìn qua. Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi sân thể dục xanh mượt, bóng người nhỏ nhỏ xuyên qua bóng cây, là Giang Miểu.

Kỷ Viêm xoay người về phòng lấy đồ, ngựa không ngừng vó chạy xuống lầu, vừa đi tới cầu thang, cửa phòng bên cạnh mở ra, gương mặt thiếu đánh của Giang Mục thò ra, “Đội trưởng Kỷ, muộn rồi còn đi đâu?”

Đội trưởng Kỷ không chút hoảng loạn, “Muốn đi cùng?”

“Đừng, em đi ngủ, anh cứ từ từ chạy.”

Kỷ Viêm mặc kệ cậu ta, đi nhanh xuống lầu, chờ tiếng bước chân ngoài hàng lang xa dần, Giang Mục chậm rãi bước ra, thuận tiện ngoắc Lộc Bạch đang trốn trong phòng xem kịch.

Lộc Bạch ngây thơ đi tới, nhìn thấy bóng đội trưởng Kỷ chạy chậm trên sân thể dục.

Giang Mục “Chậc chậc” cảm thán, “Không hổ là đội trưởng Kỷ, thật biết nắm chắc thời cơ.”

Lộc Bạch khó hiểu sờ sờ đầu, “Anh ấy không phải bị mộng du chứ?”

Giang Mục lười xem thường cậu ta, “Tao nói này, mày thấy anh Kỷ có bình thường không?”

Ánh mắt Lộc Bạch ngơ ngác, “Hình như có, lại giống như không có.”

“Tới tới tới.”

Cậu ta dùng tay khoác cổ Lộc Bạch, kéo người tới trước mặt, cười thần bí, “Lấy cô Giang làm ví dụ nhé, giúp mày khai mở đầu óc.”

“Tao hỏi mày, chúng ta đi theo đội trưởng Kỷ 4 năm rồi, mày cảm thấy.... Nhân duyên của anh ấy với phái nữ thế nào?”

Lộc Bạch không cần nghĩ ngợi, “Rất tốt, theo tao biết, ít nhất có tầm 5,6 người.”

“Mày nghĩ lại đi, con gái Chu chính ủy, nghiên cứu sinh từ nước ngoài về, chân dài mặt trái xoan, tóc dài eo nhỏ, theo đuổi đội trưởng cũng khoảng 2 năm rồi? Mỗi lần cô ta xuất hiện, thái độ đội trưởng thế nào?”

Lộc Bạch nghĩ nghĩ, không quá xác định hỏi: “Ừm?”

“Đúng không? Người ta nói với anh ấy cái gì anh ấy cũng đều hờ hững “ừm” một tiếng, đến chính ủy cũng không cho mặt mũi, huống chi là những người phụ nữ khác, nhưng hôm nay ở nhà ăn, mày có nghe thấy anh ấy nói gì không?”

“Hôm nay?”

Lộc Bạch nỗ lực nhớ lại lúc ở nhà ăn, đội trưởng Kỷ ôn nhu nói “Em không sao chứ?” Phải nói là như sét đánh ngang tai.

“Chẳng lẽ....”

Giang Mục cho cậu ta một ánh mắt khẳng định.

“Tao đã nghi mà, hôm qua đội trưởng Kỷ tự nhiên bắt tao đi đưa thuốc giải nhiệt gì đó, còn hùng hồn nói là cháu gái lão Ngô, lúc ấy tao đã cảm thấy có vấn đề, người lạnh lùng như anh ấy, sao đột nhiên có lòng tốt vậy.”

Giang Mục vỗ vai cậu ta, làm người.. phải biết cổ vũ người trì độn. Lại chuyển chủ đề, hối hận nói: “Sớm biết đội trưởng Kỷ thích kiểu như vậy, lúc trước nên tao nên bảo em họ chỉnh mắt to thêm một chút, mê chết anh ta không đền mạng.”

Lộc Bạch cười lạnh, “Vậy bộ ngực lớn kia thì sao? Bắt cô ta cắt đi chắc?”

Giang Mục vung một cái tát qua, hai người tay đấm chân đá một hồi.

“Mẹ nó mày chỉ nhìn ngực em tao, tao cho mày xem... Cho mày xem này...”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~