Chương 19

Buổi sáng, mặt trời chói chang, mặt đất bốc hơi, tỏa ra sương trắng như cái l*иg hấp, nóng không thở nổi.

Trại hè ngày đầu tiên, dưới ánh nắng nóng rực, mọi người cho dù bị nướng chín vẫn phải quy củ đứng nghiêm.

Mồ hôi trong suốt chảy như tắm, quần áo không bao lâu đã ướt sũng, dính dính lên da, cảm giác càng bực bội.

Các giáo viên nữ đội Kỷ Viêm kiên trì không tới nửa tiếng liền giơ cờ trắng đầu hàng, trốn dưới bóng cây hóng mát.

Ngược lại, bên đội Giang Mục, bông hoa duy nhất Miểu Miểu, lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt kiên định, thân thể nho nhỏ nhưng cất giấu nguồn năng lượng to lớn, đứng giữa cái nắng nóng ngày hè, nhận lễ rửa tội độc ác từ ánh mặt trời.

Giang Mục nhìn mấy giáo viên nữ nũng nịu dưới bóng cây, lại nhìn về đội ngũ của mình.

Cậu ta đắc ý chạy tới chỗ đội trưởng Kỷ, khụ hai tiếng coi như mở đầu, chính thức khoe khoang: “Đội trưởng Kỷ, cảm ơn.”

Kỷ Viêm ghé mắt nhìn cậu ta, liếc một cái, giống như con dao sắc bén, Giang Mục da đầu tê dại, rùng mình, rụt về chỗ cũ.

Mỗi giây đứng dưới nắng gắt chói chang là một loại tra tấn biếи ŧɦái, Giang Mục thấy phía bông hoa nhà mình sắp đứng không vững, lo lắng cô cố quá lại thành quá cố..

Giang Mục bước nhanh tới chỗ cô, hạ giọng hỏi: “Cô Giang, còn có thể kiên trì không?”

Giang Miểu hít mũi, thanh âm vang dội, “Báo cáo, có thể kiên trì.”

Giang Mục tự thấy bản thân đã hết mực quan tâm, cũng không muốn đả kích tinh thần tích cực của người ta, ai ngờ vừa xoay người lại suýt đập vào bức tường người vững chắc.

“Bức tường” không có cảm xúc cúi đầu nhìn Giang Mục, “Cho giải tán đi, nhiệt độ không khí quá cao, dễ bị cảm nắng.”

Giang Mục kinh ngạc trợn tròn mắt, nghĩ thầm tên ma quỷ này hôm nay sao đột nhiên đổi tính thế. Ngày thường, lúc huấn luyện thể lực cho bọn cậu, một lần đứng kéo dài tới mấy tiếng, nếu có người ngã xuống, thời gian tăng lên gấp đôi, tóm lại chính là không tra tấn người ta tới chỗ chết thì không bỏ qua.

Giang Miểu bỗng nghe thấy giọng nam quen thuộc, trộm liếc tới nơi phát ra giọng nói, nhưng đυ.ng phải cặp mắt đen như mực, cô giật mình căng thẳng, hoảng sợ thu hồi tầm mắt.

Giang Mục nghi ngờ nhìn đội trưởng Kỷ sắc mặt không được tốt lắm, lại quay đầu lại nhìn bông hoa đang trốn trốn tránh tránh, lập tức hiểu rõ.

Thì ra là thế.

Nghĩ như vậy, vậy mấy động tác kì quái sáng nay của đội trưởng liền có lời giải thích hợp lý.

Đội ngũ giải tán, Giang Miểu không muốn quay về vòng ôm của các giáo viên nữ, mà đi tìm cây nhỏ xanh biếc, ngồi dưới tán cây, tháo mũ làm quạt.

Cô không phải người kiêu ngạo, nhưng cô có tiêu chuẩn chọn bạn riêng.

Mấy giáo viên nữ kia, tính cách rộng rãi, đúng là rất dễ ở chung, nhưng chỉ cần bọn họ tụ với nhau, chủ đề ngoài mỹ phẩm chính là đàn ông.

Nhưng Giang Miểu không giống.

Cô tới tham gia trại hè không phải vì bất kì ai, lí do chính là tinh thần sùng bái quân nhân từ khi còn nhỏ do ông ngoại truyền lại, ngoài ra cô còn muốn bù đắp tiếc nuối khi bỏ lỡ huấn luyện quân sự thời đại học do bị bệnh.

Ánh nắng trước người bỗng bị che mất, Giang Miểu chậm rì rì ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ văn nhã. Tuy mặc quân trang sạch sẽ, nhưng không che được khí chất thư sinh từ trong xương cốt.

Cậu ta lễ phép mỉm cười, “Cô Giang, xin chào, tôi là lính dưới trướng đội trưởng Kỷ, Lộc Bạch.”

Giang Miểu đứng lên, hốt hoảng gật đầu, “Xin chào.”

Cậu ta lấy ra một bình thuốc giải nhiệt nhỏ đưa cho cô, “Đây là đội trưởng Kỷ lệnh cho tôi đưa cho cô.”

Giang Miểu xua tay thoái thác, “Tôi không thể cầm.”

Lộc Bạch lộ vẻ khó xử, “Nếu cô không nhận, tôi trở về rất khó báo cáo kết quả công tác.”

Giang Miểu quay đầu nhìn về phía sân thể dục rộng lớn, không nhìn thấy bóng Kỷ Viêm, cô cũng không muốn khiến người ta khó xử, đỏ mặt nhận lấy.

Lộc Bạch trở về báo cáo kết quả, lại tò mò hỏi thêm: “Đội trưởng Kỷ, sao anh không tự đưa cho cô ấy?”

Kỷ Viêm đứng bên cửa sổ phòng nghỉ nhìn bóng dáng cô gái nhỏ, không mặn không nhạt đáp: “Tôi đưa, cô sẽ không nhận.”

Lộc Bạch giống như bị sét đánh ngang tai, dịch sát gần anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt cố ra vẻ trấn định của đội trưởng, mỉm cười thần bí, “Vậy anh...”

Kỷ Viêm nghiêng người rũ mắt, thình lình đập một phát, Lộc Bạch ăn đau, trốn sang một bên, sau gáy bỏng rát.

“Nghĩ cái gì? Cô ấy là cháu gái ngoại của lão Ngô.”

Đội trưởng Kỷ nhướng mày, “Cậu dám đắc tội?”

Nhắc tới lão Ngô, Lộc Bạch lập tức hoảng sợ.

Đều nói người đi trà lạnh, nhưng cho dù không còn ở nhân thế, vẫn có thể khiến người nghe sợ hãi tuyệt đối, ngoại trừ Ngô lão đội trưởng mang danh “Diêm Vương” năm đó, không còn người thứ hai.

“Không dám không dám...”

Cậu ta nhỏ giọng lải nhải, cuối cùng còn cười xấu xa hỏi: “Chỉ vì thế?”

Sắc mặt Kỷ Viêm cứng đờ, khóe môi cong lên, thanh âm lành lạnh, “Hôm nay cậu có vẻ đặc biệt thích nói nhỉ, không bằng...”

Lộc Bạch thấy tình thế không ổn, nhanh chân bỏ chạy.

“Đúng rồi, em quên, Giang Mục tìm em có việc, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”

Đội trưởng Kỷ quay đầu lại, ánh mắt sâu kín nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc nhìn cô gái nhỏ đang uống nước dưới bóng cây.

Anh đã suy nghĩ cẩn thận một ngày trời vẫn không hiểu.

Anh làm sai gì rồi, khiến cô giận như thế, còn lạnh nhạt xa cách không thèm để ý anh.

Đội trưởng Kỷ buồn bực xoa gáy.

Nếu không làm rõ việc này, anh sẽ bị nghẹn đến chết mất.

Nội dung huấn luyện buổi chiều là nội dung cơ bản nhất: đứng nghiêm, đi đều.

Kỷ Viêm giao nhiệm vụ huấn luyện cho Lộc Bạch, bản thân phủi tay ngồi chơi, khiến mấy giáo viên nữ đang muốn nhân cơ hội tiếp xúc thân thể với đội trưởng Kỷ tức nghiến răng nghiến lợi.

Cho nên, lúc Lộc Bạch nghiêm túc sửa động tác cho họ, còn bị bắt ép nhận lấy ánh mắt oán hận từ mấy người phụ nữ.

Giang Mục thấy anh như mấy ông cán bộ già dạo bước kiểm duyệt, liền khẳng định anh lại muốn bày trò.

Quả nhiên, Kỷ Viêm làm ra vẻ đi kiểm tra đội ngũ. Đi đến hàng cuối cùng, anh dừng lại, rũ mắt nhìn sinh vật khác giới duy nhất trong hàng.

Giang Miểu cứng đờ, cô đã giơ chân trái đứng yên được vài phút rồi, giờ chân mềm, không chịu nổi.

Vốn dĩ hôm nay thời tiết đã nóng muốn điên, bên người tự nhiên lại có thêm cái núi lửa di động, anh vừa tới gần, cô đã hít thở không thông, chóng mặt nhức đầu, không còn sức lực.

“Chân nâng cao lên một chút...” Anh vươn tay, nắm lấy mắt cá chân cô đẩy lên mấy centimet.

Nhìn như biến động rất nhỏ, nhưng thân thể đã mất hết sức, không thể tiếp tục giữ thăng bằng, chân đứng trụ hơi run lên.

Giang Miểu giương mắt, đôi mắt trong suốt ướŧ áŧ, chứa đầy bực tức với ấm ức, kháng nghị, “Đã rất cao rồi.”

Đội trưởng Kỷ lạnh lùng: “Tôi mới là tiêu chuẩn.”

“Anh...”

Anh làm bộ như xử theo phép công, nói chuyện lạnh như băng, “Nơi này là bộ đội, trước khi nói chuyện phải kêu báo cáo.”

Giang Miểu rũ mắt, rầu rĩ chu miệng, trong lòng đã đem tên đàn ông chết tiệt này ra băm vằm tám khúc.

Kỷ Viêm thấy cô bị mình chọc giận, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ phơi đến đỏ bừng, tức thành bánh bao, anh gật đầu, cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi.

Đứng trước đội ngũ, Giang Mục với Lộc Bạch quan sát từ đầu tới cuối, nhìn nhau kinh ngạc.

Một tên đàn ông cục cằn thô lỗ, ban ngày ban mặt trắng trợn táo bạo khinh dễ con gái nhà lành, chứng cứ vô cùng xác thực, có thể đánh gục tại chỗ.

Kết thúc một ngày huấn luyện trở về ký túc xá, gót chân Giang Miểu mọc đầy bọt nước sưng đỏ, chạm vào là đau.

Cô qua loa bôi chút thuốc mỡ, thuốc mỡ lạnh lẽo ngấm vào da thịt, thần kinh căng chặt cả ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Trong mơ, có một tên ác ma cầm roi da muốn quất cô, cô trốn khắp nơi, cả một đêm chạy như điên.

Ngày thứ hai, tiếng chuông buổi sáng vang lên, Giang Miểu bò dậy khỏi giường, cả người mệt mỏi như bị phân thành từng khúc.

Mơ mơ màng màng hoàn thành huấn luyện buổi sáng, cô đi theo đội ngũ đến nhà ăn.

Nhiệt huyết sôi trào hát quân ca xong, đội ngũ lần lượt đi vào nhà ăn, Giang Miểu đi cuối cùng, mệt mỏi đẩy rèm cửa trong suốt, không thèm nhìn đường mà bước về phía trước, đυ.ng vào Kỷ Viêm.

Cô lảo đảo lui về sau hai bước, vết thương ở gót chân vỡ ra, máu lại chậm rãi chảy ra.

Cô đau đến hít mũi, nước mắt dâng thẳng lên hốc mắt.

“Không sao chứ ?” Đội trưởng Kỷ mở miệng, lo lắng nhíu nhíu mày.

Giang Miểu không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại nhìn Giang Mục và Lộc Bạch đứng cạnh anh, cô lắc lắc đầu, dùng sức đẩy anh ra, đi lướt qua người anh.

Kỷ Viêm phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, động tác đi đường của cô khập khiễng, nhìn khá mất tự nhiên.

“Đội trưởng Kỷ.” Lộc Bạch nhẹ giọng thúc giục anh.

Kỷ Viêm lấy lại tinh thần, mang theo “Tả hữu hộ pháp” đi khỏi nhà ăn. Nhưng chưa đi được chục mét, lại đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ lặng im mấy giây, tận khi tiếng thở dài thỏa hiệp vang lên.

Anh quay người, bỏ lại hai người kia, quay về nhà ăn.

“Đội trưởng Kỷ, anh đi đâu?” Lộc Bạch gọi.

Giang Mục liếc mắt, “Đừng gọi, mày có biết nhìn tình hình không hả?”

Lộc Bạch nhún nhún vai, “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Đứng đây chờ, mày mà dám đi xem náo nhiệt, anh ấy cũng chẳng nể mặt đâu.”

Lộc Bạch cân nhắc, cũng đúng, mông lão hổ không thể tùy tiện sờ.

Thôi vậy, đứng chờ tại chỗ!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~