Chương 12

Bữa cơm nhà giản dị tự nhiên, đều là mấy món Giang Miểu thích ăn.

Bà ngoại sống một mình, hôm nay đặc biệt vui vẻ, cố ý lấy ra rượu hoa quế trân quý nhiều năm, tự rót tự uống, đồ ăn còn chưa gắp được hai miếng, rượu đã uống ba ly.

Giang Miểu có chút lo lắng, nhẹ giọng khuyên, “Bà ngoại, bà uống chậm một chút”

“Hôm nay bà rất vui!”

Mặt bà ngoại hồng hào, ưu nhã vuốt mấy sợi tóc bạc, gắp một miếng thịt kho tàu thơm ngon cho Giang Miểu, tay chỉ lên, mặt mày hớn hở, “Bé cưng, bà ngoại nói cho cháu biết, hôm nay là kỷ niệm tròn 45 năm ngày hai ông bà kết hôn. Bà không mời ai cả, vốn muốn trải qua thế giới hai người với ông ngoại cháu, nào biết hai đứa nhỏ này một trước một sau chạy tới, có phải ngửi thấy mùi thịt kho tàu nên chạy tới?”

Giang Miểu mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn rót cho bà ngoại ly rượu, lại bưng trà chén nhỏ của mình kính bà ngoại, “Bà ngoại, cháu lấy trà thay rượu, chúc bà và ông ngoại bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

“Ừ ừ.”

Bà ngoại vui vẻ, quay đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn yên lặng ăn cơm nói, “Cháu thấy không, cô gái nhỏ nhà chúng ta trưởng thành rồi, còn biết kính rượu.”

Giang Miểu bị nói có chút ngượng ngùng, cẩn thận nhìn trộm anh, lại chạm phải đôi mắt đen đang cười, mặt như bị thiêu cháy, cúi đầu tránh đi ánh mắt nóng rực đó.

Bà ngoại cụng ly với cô, sảng khoái uống một hơi cạn sạch.

Bà ngoại uống nhiều lại uống nhanh, chỉ chốc lát sau, nửa bình đã thấy đấy. Không khí trên bàn ăn bước tới giai đoạn gay cấn, sau khi bà ngoại say rượu liền thích nói, nói rất nhiệt tình.

Bà kéo tay Giang Miểu, véo véo mặt cô, “Bé cưng, cháu có thích ai chưa?”

Giang Miểu hoảng sợ, lắp bắp: “Bà ngoại, cháu vừa mới tốt nghiệp, còn chưa nghĩ tới chuyện này...”

Bà ngoại xụ mặt, khoa trương múa tay, “Cháu đấy, đừng nghe lời mẹ cháu, cổ hủ. Hiện tại là thời đại nào rồi? Tình yêu chẳng phân biệt tuổi tác, lúc bà 18 tuổi gặp được ông ngoại cháu, đã bị dáng vẻ ông ấy mặc quân trang câu mất linh hồn, cố chấp chọn ông ngoại cháu, mà lúc đấy, ông ấy còn không chịu, nói bà tuổi nhỏ, bà cũng mặc kệ, từ Thượng Hải một đường đuổi tới Yên Thành. Cuối cùng ông ngoại cháu không khuyên được, còn không phải ngoan ngoãn mang sính lễ đến cưới bà.”

Giang Miểu nhìn bà ngoại đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp, cô nghiêng đầu, tưởng tượng một chút, giống như thực sự nhìn thấy hình ảnh bà lúc còn trẻ luôn theo sau ông ngoại nghiêm nghị, nghĩ vậy liền cảm thấy rất đáng yêu.

Ông ngoại và bà ngoại, một người trầm mặc ít lời, một người giỏi ăn nói, nhưng hai người ở chung lại hết sức ngọt ngào.

Tôn kính lẫn nhau, lý giải lẫn nhau, làm bạn với nhau, đây là kiến thức đầu tiên của Giang Miểu về tình yêu.

Cuộc sống hôn nhân của hai người cũng rất bình đạm, ấm áp.

“Hmm, không đúng.”

Bà ngoại gãi gãi đầu, say đến mơ hồ, không chớp mắt nhìn cô, “Bà còn nhớ con bé Hoa Nhài gọi điện cho bà nói đã giới thiệu cho con một thanh niên tài tuấn, hình như là du học từ nước ngoài về, người cũng anh tuấn đẹp trai, thế nào? Con gặp chưa? Có thích không?”

Giang Miểu bị ba câu hỏi liên tiếp này dọa cho chóng mặt nhức đầu, “Ậm ừ a y” nửa ngày, nhưng một chữ hoàn chỉnh cũng không nói được.

Cô bây giờ chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.

Cô nên trả lời như thế nào?

Nói cháu không gặp được người đó, trời xui đất khiến lại gặp một người khác, người đó đang ngồi đối diện cháu, thong thả ung dung uống canh.

“Bé cưng?” Bà ngoại siêng năng thúc giục.

Giang Miểu thở dài một hơi, ánh mắt phiêu tán, “Không gặp, cũng không thích.”

“Bộ dáng này, đáng tiếc...”

Bà ngoại có chút mất mát, ai ngờ vừa quay đầu, lại nhắm tới một mục tiêu khác, “Kỷ Viêm.”

Người đàn ông đang cúi đầu uống canh nghe vậy liền buông thìa, nghiêng người, ngồi đoan chính.

Bà ngoại cười tủm tỉm, “Ngô lão đội trưởng của cháu chỉ có một cháu gái ngoại bảo bối, cháu lưu ý một chút, nếu thấy người thích hợp, thì phải nghĩ đến bé cưng nhà chúng ta trước tiên, nghe thấy không?”

Đội trưởng Kỷ nhìn cô gái nhỏ đối diện đang quẫn bách, môi cong lên, “Vâng.”

“Không được không được.”

Không biết bà ngoại lại nhớ tới cái gì, vỗ đầu, “Cháu một năm 365 ngày đều ở trong bộ đội, bên người toàn là mấy thằng nhóc vừa hôi vừa bẩn, bé cưng nhà ta là nụ hoa chúng ta dốc lòng chăm sóc, mấy đứa nhóc đó không biết thương tiếc con bé, như vậy không được...”

Ngồi một bên, bị ép nghe toàn bộ, cô gái nhỏ xấu hổ đến mặt đỏ bừng, lôi kéo ống tay áo bà ngoại, đáng thương vô cùng, “Bà ngoại... Bà đừng nói nữa...”

Bà ngoại vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu trấn an, “Không nóng nảy nha bé cưng, việc này cứ để bà lo, bảo đảm tìm cho con một lang quân như ý.”

Giang Miểu: “....”

Bữa cơm này không ăn nổi nữa.

Cô muốn về nhà.

Đêm nay bà ngoại vô cùng vui vẻ, chưa tới 8 giờ, đã mơ mơ màng màng say, ngả trên bàn cơm.

Kỷ Viêm đỡ bà lên phòng ngủ lầu hai, sắp xếp ổn thỏa, xuống lầu thấy Giang Miểu đang đứng trước bàn ăn chậm rì rì thu dọn bát đũa.

Anh bước lại, nắm túm lấy cổ tay, kéo người qua một bên, cúi đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Em đến phòng khách chờ đi, để tôi dọn.”

“Em có thể hỗ trợ.” Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh.

Kỷ Viêm cong môi, cười như không cười, “Đêm nay tôi không muốn gặp Ngô lão đội trưởng.”

Giang Miểu ngẩng đầu, nghiêm trang nói, “Anh không chọc em, ông ngoại sẽ không tìm anh.”

Kỷ Viêm lẳng lặng nhìn chằm chằm cô bé cưng, đột nhiên khom lưng tiến sát lại gần cô, cô gái nhỏ kinh hoảng lui về sau một bước, giương mắt, bốn mắt nhìn nhau.

“Em có đi hay không?” Giọng nam khàn khàn.

Mặt cô gái nhỏ thoắt cái đỏ ửng đầy khả nghi, chân mềm, thiếu chút nữa đứng không vững, ngượng ngùng dời tầm mắt, há miệng thở dốc, “Đi.”

Sau đó, dưới ánh mắt quá mức nóng cháy của anh, không tiền đồ xoay người đào tẩu.

Cô ngồi trên ghế mây, há mồm thở dốc, trái tim mãi không bình tĩnh lại, bàn tay lạnh lạnh sờ lên gương mặt nóng bỏng.

Nóng quá nóng quá.

Nóng tới mức cô sắp phát điên rồi.

Chờ anh dọn dẹp phòng bếp xong, kim đồng hồ vừa vặn chỉ 9 giờ.

Mấy hôm nay, Kỷ Viêm mang theo một đội tân binh tới chi đội phòng cháy ở huyện này tham gia huấn luyện đặc biệt. Chi đội đó cách nơi này khá gần, sau khi huấn luyện kết thúc, anh liền tới chỗ này thăm vợ của lão đội trưởng, thuận tiện cọ bữa cơm nhà.

Ngoài ra, mỗi năm khi được nghỉ đông anh đều sẽ tới đây, còn ở lại mấy ngày, thường xuyên qua lại thành ra trong nhà cũng có phòng riêng của anh.

Giang Miểu cầm túi, đi theo sau Kỷ Viêm ra ngoài, hai người đi đến trong viện, cô đi thẳng về chỗ xe ô tô của mình, kéo cửa xe, lúc chuẩn bị lên xe, lại quay đầu lại, thấy anh vẫn không nhúc nhích đứng lặng tại chỗ.

Giang Miểu nghi ngờ hỏi, “Anh không trở về nhà sao?”

Kỷ Viêm mặt vô biểu tình đáp, “Sau khi say rượu tỉnh dậy sẽ khó chịu, tôi ở chỗ đây chăm sóc bà, ngày mai làm xong bữa sáng mới đi.”

“À.”

Kỳ thật Giang Miểu cũng rất muốn ở lại, nhưng buổi chiều ngày mai có một hội thảo học thuật, cô trốn không nổi.

Cô đứng thẳng người, khom lưng, lễ phép cảm tạ, “Vậy nhờ anh chăm sóc bà ngoại.”

Người đàn ông đạm nhạt, “Ừ.”

Giang Miểu cọ tới cọ lui lên xe, bên trong xe có nút khởi động, cô ấn xuống, xe phát ra âm thanh“Lộc cộc”, sau đó đột nhiên im lặng, cô hoảng sợ, luống cuống tay chân thử rất nhiều lần, kết quả vẫn không khởi động được .

Lúc này, Kỷ Viêm đứng dưới bóng cây đi tới, anh gõ cửa xe, tay đặt trên cửa, cúi người chui đầu vào.

Không gian bên trong xe không lớn, vóc dáng anh cao to, vừa chui vào khoảng cách giữa hai người liền rút ngắn đi rất nhiều, Giang Miểu khẩn trương, nín thở.

“Không khởi động được?” Giọng nói của anh vang lên ngay bên tai cô, bị hơi thở ấm áp phun lên, vành tai không tiền đồ lập tức nóng lên.

“Vâng.” Dùng âm lượng của chú muỗi đáp lại.

Kỷ Viêm nhìn chằm chằm đồng hồ đo, khi ấn vào công tắc, nó vẫn sáng đèn, nhưng vài giây liền tắt đi.

Anh đứng thẳng người dậy, vẫy tay với Giang Miểu đang ngốc thành chim cút, “Em xuống dưới.”

Cô gái nhỏ nghe lời xuống xe đứng sang một bên, ngay sau đó, Kỷ Viêm leo lên xe, đầu tiên điều chỉnh lại khoảng cách ghế dựa. Giang Miểu thấy anh chỉnh ghế lùi rõ xa, rầu rĩ nhìn đôi chân ngắn của mình, khẽ than thở.

“Lộc cộc lộc cộc...”

Lại tắt.

Thử vài lần, chiếc xe hoàn toàn đình công.

Không gian trong xe khá nhỏ, lại oi bức, ngồi một lúc đã đổ một đống mồ hôi. Lúc anh xuống xe, phía sau lưng áo đã bị mồ hôi làm sũng nước, ướt dính vào da thịt.

Anh đi lên phía trước hai bước, lôi cổ áo, cởi luôn chiếc áo phông, thuận tay treo lên cây, lại vòng tới trước xe, mở nắp động cơ, khom lưng xem xét.

Đàn ông từ trước đến nay thường không câu nệ tiểu tiết, hằng ngày lúc huấn luyện cũng thường xuyên cởi trần, mọi người đều là đàn ông cao lớn thô kệch, căn bản liền không có khái niệm e lệ.

Nhưng hiển nhiên anh đã quên mất, trong khu biệt thự nhỏ này còn có một người khác. Quỷ mới biết, một màn mãnh nam thoát y vừa rồi dọa cô gái nhỏ còn chưa hiểu sự đời thành dạng gì.

Nhìn thấy phần lưng trần trụi rắn chắc, cô phản xạ có điều kiện che mặt lại, nhưng vài giây sau, ma xui quỷ khiến tách hai ngón tay, nhìn lén anh.

Làn da ngăm đen, bả vai rộng lớn, cơ bắp vạm vỡ, xương cốt cứng rắn. Anh hơi cong eo, mồ hôi nóng chảy dọc theo cơ thể, từ hàm dưới cương nghị lăn tới xương quai xanh, lại xuống dưới nữa, đi theo các rãnh đường cong cơ bắp, toàn bộ chui vào trong dây quần, biến mất.

Trên người anh tràn ngập cảm giác hoang dã, cùng với, hormone nam tính đang xâm chiếm mọi cảm quan.

Đầu “Ong” một tiếng, cô đương nhiên hiểu rõ đạo lý “Phi lễ chớ nhìn”, nhưng biết là một chuyện, làm được hay không lại là một chuyện khác.

Trong cơ thể có hai bé cưng một trắng một đen đang đánh lộn, nhưng rõ ràng là tiểu ác ma đã chiến thắng.

Cho nên cô mới dám công khai nhìn chằm chằm anh như vậy, cho dù mặt đỏ đến cổ, cô vẫn luyến tiếc chớp mắt.

Kỷ Viêm đang kiểm tra trước xe bỗng chốc giương mắt, đυ.ng phải ánh nhìn chăm chú của cô gái nhỏ, con ngươi tròn xoe, gương mặt hồng rực, tóc mái bị mồ hôi trên trán làm ướt nhẹp, nhìn rất buồn cười.

“Nóng à?” Anh hỏi cô.

Giang Miểu chột dạ nhìn nơi khác, gật gật đầu.

“Về phòng ngồi cho mát.”

Cô gái nhỏ lắc đầu, “Không cần.”

“Không đi?”

“Ừ.” Giọng nói kiên quyết.

“Vậy đi đến chỗ tàng cây kia đợi...”

Anh ngồi dậy, mở nắp đầu xe, ánh mắt sâu kín dừng trên người cô, đồng tử đen nhánh lóe lên tia sáng kỳ lạ, như ánh mắt loài sói trong đêm tối, khóe môi hơi cong, “Em cứ nhìn chằm chằm như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của tôi.”

“...”

Cô còn ngu ngốc cho rằng chính mình giấu rất tốt, không ngờ người ta đã sớm nhìn thấu.

Giang Miểu buồn bực, sau lưng anh có mắt à?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~