Chương 13

Cô che khuôn mặt đỏ rực như trái đào, làm bộ trấn định đi đến chỗ tàng cây, lại sợ bị chê cười, cô dứt khoát quay lưng về phía anh, đối diện với thân cây, chuyên tâm đếm lá cây.

Ước chừng qua hơn mười phút, giọng nam hồn hậu vang lên, “Giang Miểu.”

“Dạ.”

Cô nghe tiếng quay đầu lại, thấy xe ô tô của mình vẫn ngừng ở chỗ đó, Kỷ viêm đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, trong tay cầm chìa khóa xe.

Anh vừa nói vừa đi về phía chiếc xe jeep đen, “Thiết bị đánh lửa của xe em xảy ra vấn đề, giờ không bật lên được.”

Giang Miểu nóng lòng vội đuổi theo, “Vậy phải làm sao ạ?”

Kỷ Viêm kéo cửa xe ngồi lên ghế lái, rũ mắt nhìn cô, “Giờ này mấy tiệm sửa xe trong huyện cũng đóng cửa hết rồi, tôi đưa em về trước, ngày mai xe sửa xong sẽ mang trả cho em.”

Giang Miểu cắn môi, biện pháp này cũng không phức tạp, nhưng phải phiền anh qua lại bốn lượt, cô sợ sẽ làm nhỡ việc của anh.

“Nhưng mà.... Như vậy thì phiền anh lắm.” Cô gái nhỏ nhẹ giọng nói.

Kỷ Viêm nhướng mày, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Người mà tôi kính trọng nhất chính lão đội trưởng, cô là cháu gái ngoại của ông ấy, tôi đương nhiên nên chăm sóc cô.”

Cô gái nhỏ cái hiểu cái không, Kỷ Viêm thấy cô mãi không trả lời, xoa bánh lái, kiên nhẫn hỏi: “Còn vấn đề gì không?”

Giang Miểu lắc đầu, nói không có.

“Lên xe đi.” Anh thu hồi ánh mắt, khởi động ô tô.

Cô bé nghe lời vòng qua bên kia xe, kéo cửa, ô tô địa hình khá cao, Giang Miểu bất đắc dĩ, chỉ có thể sử dụng cả tay cả chân bò lên, tư thế hơi thô lỗ.

Kỷ Viêm lưu loát đánh tay lái, đạp chân ga, Giang Miểu ngồi trên ghế dựa, người quay lòng vòng.

Lúc ổn định lại, xe đã đi vào đường thôn.

Trong xe không mở máy lạnh, Giang Miểu hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm mát mẻ mang theo mùi hoa khiến người ngửi thoải mái. Xe vòng qua đồng ruộng, tiếng nước róc rách, thanh thúy hòa cùng tiếng ếch kêu, ban đêm ở nông thôn lung linh kỳ ảo, u tĩnh mà thư thái.

Cô thoải mái nheo lại mắt, chờ cái nóng bị gió thổi biến mất, xoay người, mắt trông mong nhìn chằm chằm góc nghiêng tuấn lãng của người đàn ông bên canh.

Giang Miểu muốn nói gì đó, vài lần há mồm, lời đến bên miệng, lại ngoan ngoãn nuốt xuống.

Trên người anh tựa như mọc thêm đôi mắt, mấy động tác nhỏ của cô rõ như lòng bàn tay.

“Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi.” Kỷ Viêm thấp giọng.

Anh đột nhiên mở miệng, dọa Giang Miểu giật mình. Cô ho nhẹ hai tiếng thanh thanh giọng, hỏi: “Trước kia anh thật sự là lính dưới tay ông ngoại ạ?”

Kỷ Viêm trả lời rất nhanh, “Đúng vậy.”

Giang Miểu chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy theo như bà ngoại nói, chúng ta kém bối phận, cũng là thật ạ?”

Kỷ Viêm nghi ngờ nhìn cô, cảm thấy câu hỏi này còn có ý gì đó, anh trầm mặc vài giây, gật đầu thừa nhận, “Nghiêm túc mà nói cũng không sai.”

Cô gái nhỏ rũ mắt, cảm xúc đột nhiên suy sút.

Trầm mặc thật lâu mới giương mắt nhìn anh, mắt to như tia nắng ban mai, ngập nước trong veo, cô cẩn thận hỏi: “Nếu em gọi anh là chú, anh có trả lời không?”

Đội trưởng Kỷ sửng sốt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen nhánh, suýt chút không nhịn nổi cười.

“Sẽ không.”

“Vì sao?”

Kỷ Viêm không chút để ý nói: “Tôi không muốn bị gọi già như vậy.”

Giang Miểu cười rộ, gật đầu phụ họa, “Anh không già, còn rất trẻ.”

Cô gái nhỏ vẫn còn rất đơn thuần, chỉ mấy câu nói liền có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của cô, từ âm u thành ánh mặt trời chói lọi, khuôn mặt nhỏ từ từ đỏ lên.

Kỷ Viêm nhất thời dở khóc dở cười, anh vốn không phải người nhiều lời, hơn nữa độc thân từ trong bụng mẹ đã hơn 30 năm, không biết cách trò chuyện với phụ nữ, đặc biệt là loại cô gái nhỏ nũng nịu. Mắng không được, đánh càng không được, sợ chọc con gái nhà người ta khóc, không giống đám đàn ông thúi kia, một khi không hài lòng liền kéo ra ngoài xử phạt thể xác, xong việc.

Anh thấy sắc mặt cô bé ửng hồng, cho là trong xe quá nóng, anh nâng cửa sổ xe lên, mở máy lạnh, gió lạnh căm căm thổi lên mặt cô, cô theo bản năng sờ mặt, lúc này mới phát hiện gương mặt nóng bỏng.

Lại đỏ rồi à?

Giang Miểu nghĩ ngợi, từ sau khi gặp anh, khuôn mặt cô cứ như cái công tắc hỏng vậy, động tí là đỏ ửng.

Cô đột nhiên nhớ tới áng văn từng đọc 《 Lạc Đà Tường Tử 》.

“Thế gian này lời nói thật vốn không nhiều lắm, nếu một cô gái đỏ mặt, nó còn giá trị hơn cả ngàn câu nói.”

* Nghĩa là: Đỏ mặt là phản ứng bản năng, thể hiện những gì cô gái nghĩ trong lòng. Lời có thể nói dối, nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Ban đêm ít xe, thỉnh thoảng mới có vài ánh đèn xe lóe qua.

Kỷ Viêm lái xe rất ổn định, êm tới nỗi cô ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh lại, xe đã dừng trước khu nhà cô.

Giang Miểu ôn nhu cảm ơn, ngay sau đó đưa chìa khóa xe của mình cho anh, nhẹ nhàng đẩy cửa xuống xe.

Kỷ Viêm dời mắt, chuẩn bị khởi động xe, ai ngờ thân ảnh nhỏ xinh bỗng chốc vòng qua đầu xe, đi tới bên ghế điều khiển, nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ chậm rãi hạ xuống.

Cô gái nhỏ nhón chân, ngón tay trắng nõn bám trên cửa xe, ngẩng đầu hỏi anh, “Kỷ Viêm, anh có WeChat không?”

Đội trưởng Kỷ không hiểu cô muốn làm gì, ngữ khí hơi lãnh đạm, “Cơ bản không dùng.”

Giang Miểu xem nhẹ thái độ không tính là thân thiện của anh, khuôn mặt nhỏ vẫn mỉm cười, thành khẩn hỏi: “Vậy em có thể thêm anh không?”

Ánh mắt Kỷ Viêm trầm tĩnh nhìn cô, nửa ngày không nói chuyện, cô bé cũng không lùi bước, mở to đôi mắt trong veo, kiên nhẫn chờ đợi đáp án.

Cô bé này thật đúng là, nhìn thì nhu nhu nhược nhược, nhưng trong xương cốt lại rất quật cường.

Nếu anh không đồng ý, cô sẽ bám riết không tha, luôn đi theo sau anh, tới tận khi anh thỏa hiệp mới thôi.

Không khí đọng lại hồi lâu.

Kỷ Viêm thở dài, cam chịu bại trận, anh tùy tiện đưa di động cho cô, ngữ khí đông cứng, “Tôi không làm, em tự thêm đi.”

Giang Miểu nhận di động, không thèm che giấu ý cười.

Di động không phải kiểu dáng mới, thậm chí có thể xem như đồ cổ, nhưng không biết vì sao, lại rất phù hợp với khí chất của anh.

Ba phần cũ kỹ, ba phần chất phác, ba phần lãnh đạm, còn có một phần kiêu ngạo.

Cô đột nhiên nhớ tới ông ngoại lúc còn sống, ông dùng chiếc điện thoại Nokia kiểu cũ, chỉ có chức năng nghe gọi, gửi tin nhắn. Giang Miểu từng tò mò hỏi, ông ngoại trả lời rất hài hước, “Vững chắc, quăng không vỡ, ném nó từ lầu sáu xuống, dù cho có vỡ tan tành, nhưng lắp lại vẫn có thể tiếp tục dùng.”

Nhớ tới gương mặt hiền từ của ông ngoại, Giang Miểu có chút khổ sở, cô hít mũi, mở WeChat trên di động, nhập số điện thoại của mình vào, sau đó, avavta một chú khủng long nhỏ màu xanh lục hiện ra, cô gửi yêu cầu kết bạn, chờ di động trong túi rung lên, mới đưa lại điện thoại cho anh.

“Khủng long nhỏ này là nick của em, số WeChat chính là số điện thoại, nếu anh muốn tìm em, gọi WeChat hay điện thoại đều được.”

Kỷ Viêm trầm mặc nhận lại di động, thấp giọng “Ừ” .

Cô gái nhỏ đạt được mục đích cũng không níu kéo thêm, bỏ lại một câu “Đi đường cẩn thận”, phóng khoáng xoay người rời đi.

Đợi bóng cô hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, anh lấy một điếu thuốc từ ô đựng đồ, bật lửa, hít một ngụm thật sâu.

Ngón cái lướt qua di động, giao diện bắn ra một tin tức mới.

Anh click mở WeChat, trên icon khủng long nhỏ màu xanh lục có số 1 màu đỏ, anh ấn vào khung thoại, là một hình động chú mèo con màu trắng đang quay cuồng làm nũng trên mặt đất.

Đội trưởng Kỷ chậm rãi phun khói, liếc về phía góc trái, tên WeChat, Nông Phu Sơn Tuyền.

Kỷ Viêm cong môi cười, cánh tay ngăm đen duỗi ra ngoài cửa sổ, gạt tàn thuốc.

Nông Phu Sơn Tuyền...

Hơi ngọt?

Giang Miểu chạy chậm về nhà, giống như phía sau có thú dữ truy đuổi, đến tận khi bước vào nhà đóng cửa. Cô dựa lưng vào cửa phòng, ngẩng đầu, há miệng thở dốc, trái tim tung tăng nhảy múa mới yên vị lại trong l*иg ngực

Cô rũ mắt, cả khuôn mặt giấu trong ánh đèn tối tăm, cong môi cười, tựa như xuân về hoa nở.

Trước khi ngủ, cô ngâm mình trong bồn tắm gần một tiếng, ép mình sắp ngất mới chậm rãi bò ra.

Cửa phòng tắm mở ra, cô mặc bộ váy ngủ tơ lụa trong suốt, mỏng như cánh ve, xinh đẹp kiều diễm, tóc dài nhu thuận rối tung sau lưng. Màu đỏ trên mặt cũng chậm rãi rút đi, da thịt trắng nõn giống như thịt quả vải, tươi ngon, mọng nước.

Váy ngủ này là quà sinh nhật 20 tuổi Hoa Nhài tặng cô, lúc ấy cô ấy còn tỏ vẻ mờ ám nói nhỏ với Giang Miểu, “Chiếc váy này còn một cái tên khác, xuân triều tràn lan.”

Khi đó Giang Miểu còn không rõ, ngây thơ hỏi lại: “Có ý gì?”

Hoa Nhài cười thần bí, “Về sau cậu sẽ hiểu.”

Chờ tới sinh nhật 21 tuổi, Hoa Nhài hào phóng tặng cô nguyên bộ “Quốc đảo tình yêu”.

Giang Miểu ngây thơ còn tưởng là một bộ phim về tình yêu, ai ngờ vừa mở màn đã xuất hiện hình ảnh một nam một nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, quấn quýt.

Hai người say đắm hôn môi, sắc tình vuốt ve thân thể đối phương, thứ đồ thô to tím đen của người đàn ông cùng với hạ thể ướt đẫm của người phụ nữ còn được quay đặc tả.

Khoảnh khắc nước sữa hòa nhau, người đàn ông phát ra tiếng gào rống trầm thấp, giọng người phụ nữ quyến rũ, dâʍ đãиɠ.

Giang Miểu dại ra, sửng sốt vài phút.

Thế giới quan của cô, tại giây phút này hoàn toàn sụp đổ.

Đó là lần đầu tiên, cô chân chính tiếp xúc với văn hóa 18+. Trên thực tế ngoại trừ khϊếp sợ với ngượng ngùng lúc đầu, cô cũng không có kháng cự như trong tưởng tượng.

Cáo Tử từng nói: “Thực sắc, tính dã.”

Tham ăn và du͙© vọиɠ, là bản tính của nhân loại.

Cho nên, cô không cho rằng làʍ t̠ìиɦ là một chuyện khó mở miệng, quan trọng là, làm với ai, người này có đáng giá để tín nhiệm, có khiến cô cam tâm tình nguyện đem chính mình giao ra hay không.

Trước khi ngủ, cô đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa, cô thích ánh mặt trời chiếu vào phòng lúc sáng sớm, đó là một hình ảnh rất đẹp.

Chờ cô bò lên giường, tắt đèn ngủ, cả người chìm trong chăn đệm mềm mại, trong mắt toàn bóng đêm, di động phát ra ánh sáng mỏng manh.

Giang Miểu nhấp vào nick WeChat mới thêm, avatar là quốc kỳ năm sao, nickname chính là tên của anh, Kỷ Viêm.

Cô mím môi cười một cái, cái tên cũng theo phong cách thẳng nam sắt thép, không đáng yêu bằng “Nông Phu Sơn Tuyền” của cô.

Sau đó, cô lại xem vòng bạn bè của anh, không hình ảnh, không video, không bạn bè, sạch sẽ như tờ giấy trắng.

Cô gái nhỏ méo miệng, buồn bực.

Mạng xã hội là mặt gương, chiếu rọi một nhân cách khác của mọi người.

Cô hiện tại có thể xác định, anh tuyệt đối là tấm gương một mặt bình thường nhất, cứng rắn nhất .

Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.

Nửa giờ sau.

Giang Miểu lăn qua lộn lại, không ngủ được.

Kéo chăn xuống, cô hít sâu vài lần, tay gõ chữ hơi run, thử gửi cho anh một tin nhắn trên WeChat.

『 hôm nay cảm ơn anh, còn có, ngủ ngon. 』

Cô nhìn thời gian, đã qua 0 giờ.

Quân nhân sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, kỳ thật cô cũng không ôm hi vọng anh sẽ trả lời.

Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn ngây ngốc ôm di động đợi mười phút, mỗi giây mỗi phút đối với cô mà nói đều là một loại dày vò, tới khi....

Trong đêm tối yên lặng, “Đinh” một tiếng, âm báo tin nhắn.

Giang Miểu giật mình, hô hấp rối loạn, khẩn trương suýt làm rơi di động.

Mở di động, click vào số 1 hồng hồng.

Giang Miểu chỉ nhìn một giây, lại đem cả khuôn mặt nhỏ chôn vào gối đầu, toàn thân trên dưới xấu hổ như muốn thiêu cháy.

Giao diện sạch sẽ, chỉ có mấy chữ đơn giản.

『 Ừ, ngủ đi. 』

——————————

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~