Chương 11

Thời gian thoát cái qua một tháng.

Tuần đầu tiên của tháng 8 trôi qua, toàn bộ Yên Thành chìm trong không khí oi bức ẩm ướt, khốc nhiệt như lò lửa.

Trường học được nghỉ hè, mỗi ngày của Giang Miểu là hai điểm một đường thẳng, chung cư, thư viện.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học liền về Yên Thành, Giang Miểu trải qua bốn năm sinh viên, về nhà ở chung với mẹ được một tháng, thói quen sinh hoạt của hai người hoàn toàn khác nhau. Giờ cánh chim đã cứng cáp, Giang Miểu cũng không còn là bé cưng ngoan ngoãn, vâng vâng dạ dạ nữa, ngẫu nhiên nhịn không được cãi lại mẹ mấy câu.

Mẹ Giang là người cố chấp bảo thủ, trận cãi vã ngày càng lớn, cuối cùng, Giang Miểu tức giận dọn ra ngoài, thuê một phòng chung cư nhỏ.

Chẳng qua có cặp mẹ con nào vĩnh viễn là kẻ thù, hai người cãi cãi cọ cọ, sau khi tách ra ở riêng, quan hệ ngược lại so với lúc trước càng thân mật.

Chạng vạng, Giang Miểu đúng giờ bước ra khỏi thư viện, vốn muốn về nhà cọ cơm, nhưng trước lúc đi, mẹ cô gọi điện nói, trường học của bà buổi tối có liên hoan, bảo cô về nhà bà ngoại ăn cơm.

Mấy năm trước sau khi ông ngoại qua đời, bà ngoại khăng khăng dọn về nhà tổ trong huyện.

Là một biệt thự nhỏ, đơn độc, trang trí đơn giản, nhưng được cái có khu vườn riêng, bà ngoại yêu thích hoa cỏ, trang trí cho khu vườn lúc nào cũng trăm hoa đua sắc, cộng thêm mấy cây ăn quả, một năm bốn mùa, muôn màu muôn vẻ, là một loại thể nghiệm độc đáo.

Giống như thế ngoại đào nguyên, sinh hoạt thần tiên.

Từ Yên Thành đi đến huyện, lái xe mất khoảng một giờ, nhưng vừa tới cao tốc, phía trước xảy ra sự cố giao thông, Giang Miểu bất đắc dĩ phải đi đường vòng. Chuyến đi này, đi tới tối mới tới nơi.

Lúc xuống xe, cô phát hiện dưới cây hoa anh đào bà ngoại yêu nhất có một chiếc xe jeep màu đen đang đỗ.

Giang Miểu buồn bực, chẳng lẽ hôm nay bà ngoại có khách?

Tuy nghi ngờ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Giang Miểu từ nhỏ đã thích dính bà ngoại, đợt này bận rộn quá, đã lâu cô không về thăm bà, vội chạy chậm đến cửa, la hét “Bà ngoại”.

Cửa không đóng, chỉ khép hờ.

Cô tiêu sái dùng sức đẩy ra, không ngờ người bên trong cũng vừa vặn mở cửa, cô chậm hơn một nhịp, mũi chân đá vào ngạch cửa, đau quá, suýt quỳ luôn. May mà người trước mặt nhanh tay lẹ mắt đỡ được, khuôn mặt nhỏ va thẳng vào khuôn ngực cứng rắn.

Ngực người nọ cứng như bàn đá, cô va phải mà đầu váng mắt hoa, hốc mắt đỏ lên.

Cô xoa chóp mũi chậm rãi nhìn lên. Người như bị đóng đinh tại chỗ.

Người đàn ông đứng trước mặt cô mặc áo T-shirt đậm màu, chiếc áo mỏng phác họa hoàn hảo hình dáng khuôn ngực cơ bắp, cánh tay rắn chắc, gương mặt lạnh nhạt vạn năm không đổi, đôi mắt đen bóng thâm trầm, sâu không thấy đáy.

Lý trí chu du trên mây trở về, phản ứng đầu tiên của Giang Miểu chính là mình đi nhầm nhà.

Nhưng sau khi nghiêm túc đánh giá các vật trang trí tinh xảo trong phòng, cô xác định, đây chính xác là nhà bà ngoại, 100%.

Nhưng vấn đề là, sao anh lại ở đây?

“Bé cưng.”

Lúc này, bà ngoại đi ra từ sau lưng người đàn ông, đầu tóc bạc được búi gọn gàng, không chút cẩu thả, trên eo còn đeo tạp dề, thân mật kéo tay cô, trìu mến cười, “Mới bao lâu không gặp, cháu sao lại gầy thế này, cũng đen đi không ít.”

Giang Miểu khô khốc kéo khóe miệng, đầu óc lộn xộn, lực chú ý toàn bộ dừng trên người người đàn ông kia.

Bà ngoại thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mỉm cười.

Bà nghiêng đầu nhìn về phía anh, chậm rì rì mở miệng, “Kỷ Viêm, đây là bé cưng, cháu gái ngoại bảo bối mà Ngô lão đội trưởng thường nhắc tới với cháu, thế nào, dáng vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp đúng không?”

Người đàn ông trầm mặc không nói, chỉ là ánh mắt nhìn cô càng thêm cao thâm khó đoán, phụ họa gật đầu.

Bà lại kéo tay Giang Miểu, “Bà ngoại giới thiệu với cháu, Kỷ Viêm, đây là người lính là lúc ông ngoại còn sống thích nhất, chẳng qua hiện tại người ta đã là trung đội trưởng, rất có tiền đồ!”

Đầu óc Giang Miểu hoàn toàn trống rỗng, mặt cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười xấu hổ.

Bà ngoại cho rằng cô sợ người lạ, nhẹ nhàng đẩy cô một cái, “Bé cưng, thất thần cái gì, mau chào người ta.. Con bé này bình thường vẫn rất lễ phép.”

Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, mày rậm hơi nhướng lên, nghiền ngẫm.

Giang Miểu căng thẳng, buồn bực dùng giọng như muỗi kêu hỏi: “Xưng hô thế nào ạ?”

Bà ngoại nhoẻn miệng cười, “Hai người cách nhau nhiều tuổi đấy, phải gọi là chú.”

Giang Miểu: “.....”

Một cổ cảm xúc phản nghịch đột nhiên sinh ra.

Chú?

Cô mới không gọi đâu.

Trong phòng bếp, nồi chén gáo bồn va chạm kêu leng keng, tấu thành một bản nhạc êm tai.

Bà ngoại vừa nhỏ giọng hát kinh kịch vừa bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Trong phòng khách, một cao một thấp, một đen một trắng ngồi đối diện nhau.

Giang Miểu đứng ngồi không yên, hai tay đặt trên đùi, đầu ngón tay tinh tế chọt chọt nhau.

Cô chỉ mặc chiếc váy caro đơn giản, bởi vì phải lái xe, cố ý đi một đôi giày thể thao màu trắng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ thoải mái, đáng yêu.

Trong nhà mở điều hòa, gió lạnh căm căm thổi tới, cả người cô bị thổi tới lông tơ dựng đứng.

Cô bất động thanh sắc dịch chuyển vị trí, nhưng làn gió kia giống như có thiết bị định vị, bất kể cô ngồi chỗ nào đều bị thổi tới, chờ một lúc, cô gái nhỏ đã lạnh tới mặt trắng bệch.

Kỷ Viêm nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng, “Lạnh?”

Cô không nói chuyện, cắn môi gật gật đầu.

Kỷ Viêm duỗi tay với tới điều hòa, điều chỉnh hướng gió.

Từ giá rét sang ấm áp, Giang Miểu thả lỏng hô hấp, máu được vận chuyển đến tay chân, thân thể cứng đờ cũng chậm rãi ấm lên.

Giang Miểu còn đang nghĩ xem có nên nói cảm ơn, kết quả người đàn ông đối diện không mặn không nhạt nói, “Về sau mặc nhiều vào.”

Dấu chấm hỏi bay đầy đầu, lời tới bên miệng trực tiếp bị nuốt xuống.

Lúc này, bà ngoại nhô đầu khỏi phòng bếp, cao giọng gọi cô, Giang Miểu vội trả lời.

Bà ngoại nói: “Cháu đừng ngồi yên thế, gọt táo cho chú Kỷ đi.”

Giang Miểu ngắm người đàn ông vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, chẹp miệng, không tình nguyện “Vâng”. Chọn đại một quả táo, ngoan ngoãn ngồi gọt hoa quả, tuy không quá thuần thục.

Kỷ Viêm không chớp mắt, ánh mắt khóa chặt trên người cô. Nhận ra cái ánh nhìn chằm chằm đó, má cô hơi nóng lên, toàn thân như đông cứng lại, ngón tay linh hoạt cũng bắt đầu không nghe theo sai khiến.

Vừa không để ý, lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, cô nhíu mày, cho ngón cái vào trong miệng.

Cô nghe thấy người đàn ông nhẹ giọng thở dài, sau đó, anh duỗi tay ra, lấy quả táo cô còn chưa gọt vỏ xong.

Giang Miểu nhìn theo động tác của anh, người đàn ông rũ mắt, lông mi mảnh dài hơi rung, ở dưới ánh đèn tạo thành cái bóng hình quạt, cổ áo mở rộng, mơ hồ thấy rõ cơ bắp nhô lên.

“Nhìn gì?”

Anh thình lình mở miệng, Giang Miểu nhìn lén bị phát hiện, cuống quít thu hồi tầm mắt, chột dạ “A” một tiếng.

Kỷ Viêm vẫn luôn cúi đầu, hai tay phối hợp ăn ý. Nhoáng một cái, vỏ trái cây tinh tế rơi chuẩn xác vào thùng rác, thịt quả thơm ngọt mềm mại, mùi hoa quả nhàn nhạt xông vào mũi, Giang Miểu nhịn không được nuốt nước miếng.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, yết hầu trượt trượt, thốt lên, “Bé cưng.”

Tim lỡ một nhịp, Giang Miểu cứng đờ.

Sau đó, anh đưa quả táo được gọt vỏ hoàn hảo cho cô, chậm rì rì nói nốt, “Là nhũ danh của em?”

Giang Miểu máy móc nhận lấy quả táo, máy móc trả lời, “Bà ngoại là người Thượng Hải, từ nhỏ đã thích gọi em như vậy.”

Kỷ Viêm suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, sau đó lấy khăn giấy, lau khô lưỡi dao.

Hai tay Giang Miểu cầm chặt quả táo, mở to mắt, hỏi anh: “Không dễ nghe ạ?”

Kỷ Viêm sửng sốt một chút, nhìn cặp mắt tràn đầy mong đợi và khẩn trương, trong suốt mềm mại.

“Rất thích hợp với em.” Anh thấp giọng đáp.

Cô gái nhỏ không am hiểu cách che giấu cảm xúc. Tuy đây cũng không phải lời nhận xét dễ nghe, nhưng cũng không ngăn cản nổi cảm giác rung động sâu trong cơ thể.

Cô hơi cúi đầu, mím chặt môi, kìm chế không cười ra tiếng.

“Kỷ Viêm.”

Tiếng bà ngoại vang lên, “Lấy bát đũa ra là có thể ăn cơm rồi.”

Kỷ Viêm nhanh chóng đứng dậy, chân dài sải bước, vừa đi đến cạnh Giang Miểu, bà lại ra thêm mệnh lệnh mới: “Cháu để ý bé cưng đấy, trước khi ăn cơm đừng cho con bé ăn vặt, con bé chính là mèo nhỏ tham ăn.”

Kỷ Viêm nghe tiếng dừng bước, con ngươi u ám nhìn chằm chằm quả táo trong tay cô, Giang Miểu run lên, giấu quả táo ra phía sau, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc giải thích, “Đây không phải là đồ ăn vặt.”

Anh sờ sờ cái mũi, che giấu ý cười, làm bộ khụ hai tiếng, trầm giọng nói: “Quả táo dễ dàng bị oxy hoá, bây giờ không ăn, còn muốn giữlại đón Tết à?”

“Em ăn.” Cô nhỏ giọng.

Giang Miểu trộm nhìn về phía phòng bếp, xác định bà ngoại còn đang bận, không để ý tới cô, mới mỹ mãn cắn một miếng, nước thịt ngọt thanh rót vào trong miệng, đôi mắt thỏa mãn nheo lại.

Chờ cô gặm mấy miếng đã thèm, liền xoay người nhìn Kỷ Viêm đang sắp xếp bát đũa bên bàn ăn.

Người này thật sự rất cao, cảm giác chỉ cần đứng dậy là có thể chạm vào đèn trần.

Tầm mắt cô gái nhỏ dời khỏi đôi chân dài thẳng tắp kia, chậm rãi nhìn lại chân mình, buồn bực bẹp bẹp miệng.

Cô không khỏi ảo não khi còn nhỏ không nghe lời bà ngoại, uống thêm mấy bình sữa bò, tranh thủ cao lên.

Nghĩ như vậy, quả táo trong tay cũng không còn thơm.

Nhạt như nước ốc, không nếm ra mùi vị.

——————

( Miểu: Em gọi một tiếng chú, anh dám trả lời không? )

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~