Chương 18: Con thỏ nhỏ không nghe lời (Hạ)

Tê liệt rồi??! Tề Lâm bây giờ mới ra ra, kiểm tra cảm giác ở đầu ngón tay, hóa ra vẫn có chút tê tê, ngay lập tức cô ấy cố gắng kiểm soát lại cảm xúc của mình, nuốt lại nước mắt đang bắt đầu tràn ra.

“Thế nào? Vẫn từ chối à?” Tử Âm nhìn thấy những cảm xúc trong mắt của Tề Lâm, bất ngờ, hắn ta tự nhiên lại muốn chơi đùa tiếp với cô.

Tề Lâm nnhìn Tử Âm một cách lạnh lùng, nói: “Anh phải cho tôi suy nghĩ chứ.”

Tử Âm ngạc nhiên nhìn Tề Lâm, cô không phải mới chỉ vừa nãy đã quyết tâm chết không đầu hàng sao?

“Vậy thì anh phải thả tôi ra.” Tề Lâm nhìn chân thành vào Tử Âm, nhanh chóng giải thích: “Ngươi quá mạnh, ta muốn cũng không thể chạy trốn được, ta chỉ muốn được suy nghĩ kỹ thêm, vì vậy ngươi phải thả ta ra trước đã. Cái này rất hợp lý mà, ngươi cũng không muốn ta từ chối phải không? Vậy thả ta ra trước, hành động này cũng rất đơn giản.”

Đúng là rất đơn giản và hợp tình hợp lý. Tử Âm buông tay Tề Lâm xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, chờ đợi ý kiến của Tề Lâm.

Tề Lâm nắn nắn cổ tay, cố gắng hoạt động lại chân tay cho bớt tê, lấy quả đã cất giữ ở bên hông trước đó, dùng một chút áp lực, nước ép lạnh từ trái cây ngay lập tức trượt qua ngón tay cô, phát ra hương vị chua chua, nhưng Tề Lâm không quan tâm, cô ấy vẫn tiếp tục suy nghĩ, vẫn tiếp tục vò vò trái cây, chỉ khi nước ép gần như bị cô vắt khô, cô mới dừng lại. Quay đầu nhìn Tử Âm đang chờ đợi đầy kiên nhẫn.

“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi.” Tề Lâm sảng khoái tự tin lên tiếng, vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tử Âm: “Ta vẫn từ chối.”

Khi lời của Tề Lâm vừa nói xong, cả không gian đang yên tĩnh bỗng nổi lên một trận gió làm thổi bay cả những chiếc lá trên cây, cuối cùng cũng lá rơi xuống đất, một vài lá rơi trên vai Tề Lâm.

Chỉ là màu vàng khô của lá lại hoàn toàn đối lập với khuôn mặt đỏ ửng của Tề Lâm. Tề Lâm hiện tại rốt cuộc cũng hiểu thế nào là không thể thở nổi, thế nào là bị ngạt thở đến nỗi mặt mũi đỏ bừng. Vốn dĩ vẫn đứng giữa thiên nhiên bao la nhưng lại không thể thở. Tề Lâm nhìn thấy bàn tay lớn kẹp chặt ở cổ cô, lực đạo của hắn đang từ từ gia tăng. Chỉ cần tiếp tục như vậy, cô không bị ngạt thở đến chết, mà có khi cái cổ cũng có thể bị vặn gãy. Từ Lâm nhìn thấy đôi mắt của Tử Âm mang đầy ác ý, đầu ngón tay cô đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngứa như kiến bò, đó là dấu hiệu của việc thiếu oxy nghiêm trọng.

Từ Lâm bây giờ thậm chí không còn sức mạnh để nháy mắt, nếu có gương thì cô chắc chắn có thể nhìn thấy hình ảnh mắt cô đang lồi lên. Cuối cùng, không thể chịu đựng được áp lực như vậy, Tề Lâm vất vả đưa tay ra nắm chặt tay của Tử Âm. Cô cố gắng hít thở bằng sức mạnh còn lại.

Nhìn vào nụ cười nhếch của Tử Âm, Tề Âm chửi rủa trong lòng, lẽ nào hắn không biết đây là hành động của người sắp bị ngạt thở đến chết hay sao? Còn không chịu buông tha cô.

Người xưa nói độc nhất là nữ nhân tâm kế, nhìn nan nhân trước mắt vừa anh tuấn dịu dàng thư sinh lại vừa có võ công thân hình của một tướng quân anh dũng. Nếu ở hiện đại, chắc đã bị mấy công ty người nổi tiếng đào tạo từ lâu, chắc sẽ làm bất cứ nữ nhân nào gặp hắn cũng phải hò hét đi.

Dù đã từng nghe nói, những nam nhân trong thời cổ đại đều là người đẹp trai, giàu có, không bị ô nhiễm bởi không khí hiện đại, không phẫu thuật thẩm mỹ, tuyệt đối trong sạch. Nhưng cô cũng nghe nói, người đẹp trai thường rất đen tối. Bây giờ cô đã gặp được. Mới một phút trước đây còn muốn mở lòng với mình, bây giờ lại muốn mạng của mình. Tề Lâm cố vươn đôi tay đã tê về phía mặt của Tử Âm. Tử Âm cũng không tránh né, Tề Lâm tiếp tục đưa tay lên đôi mắt của hắn. Cô nói: "Ừm?? Đây là gì vậy?? Một phương tiện tra tấn người à? Ừm...Ngươi..., còn thua rất xa."

Tử Âm không quan tâm khi Tề Lâm đang "ăn đậu hũ" của mình trước khi chết, sức mạnh trong tay hắn không hề giảm đi, thậm chí khi nhìn thấy gương mặt đỏ như huyết của Tề Lâm lại khiến hắn cảm thấy cũng rất thú vị, không biết cô đang nói những điều gì trong mê sảng. Bàn tay sờ mó đó đang dần trở nên yếu ớt, ý thức của Tề Lâm dần trở nên mờ nhạt, Tử Âm vẫn không có ý định buông tay.

Mẹ kiếp, gã nam nhân này thực sự muốn gϊếŧ mình sao? Mắt Tề Lâm đã bắt đầu trắng rã, tầm nhìn cũng trở nên mờ dần, bốn chi đã bắt đầu mất đi sức mạnh dần dần buông thõng xuống. Haizz... không ngờ rằng, Tề Lâm chỉ sống được chưa đầy một năm sau khi bị xe tông và xuyên không, giờ lại phải chết thêm lần nữa.

Như này, vậy thì không còn cách nào gặp lại người đàn ông đó nữa sao?

Vậy thì, hãy cho phép cô trở thành ma, chạy về phía trước và cắn chết gã nam nhân đó .

Tay của Tề Lâm từ từ buông xuống, cuối cùng là buông rơi mà không có chút sức lực, tầm nhìn của cô hoàn toàn chìm trong bóng tối, cuối cùng mất hết ý thức.

Nhìn Tề Lâm ngất đi, Tử Âm lại muốn tăng sức mạnh và vặn gãy cổ của Tề Lâm trực tiếp, nhưng lại nhìn thấy một chiếc khăn vắt trên eo cô, màu sắc này hoàn toàn không phù hợp với trang phục của cô. Buông tay ra, Tề Lâm bất lực tuột xuống tảng đá bên cạnh, gương mặt trắng bệch.

Nam nhân kéo xuống chiếc khăn màu ở eo của Tề Lâm, mặc dù chỉ một góc nhỏ lộ ra, nhưng màu sắc hoàn toàn không phù hợp với trang phục của cô. Chắc chắn chiếc khăn này rất giá trị với cô nên đựơc cất giấu kĩ, chỉ vô tình lộ một góc nhỏ nhưng cũng đủ để bị hắn phát hiện.

Hơn hết, đây còn là chiếc khăn của nam nhân thì phải, lẽ nào Tề Lâm đã bị mua chuộc bởi người khác? Vậy thì không ngạc nhiên khi cô không chịu chấp nhận hắn. Nam nhân cẩn thận xem xét mảnh vải, đó là loại vải tơ tằm dệt sợi vàng hiếm có, có lẽ chỉ có Hoàng đế mới có, liệu cô gái này có phải là người của Hoàng đế không?

Nghĩ đến việc Tề Lâm có thể là người ở bên cạnh Hoàng đế, nam nhân đột nhiên lại lộ ra sát khí nồng nặc, vươn tay siết chặt cổ của Tề Lâm, muốn gϊếŧ cô ngay.

"Vương gia có thực sự muốn gϊếŧ người phụ nữ này?"

Nghe tiếng nói này, không mấy ngạc nhiên, Tử Âm lười biếng nhấc tay ra, nhìn lên người đứng trên cây, sắc trời đã dần tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một nam nhân, áo choàng tung bay, thân hình cường tráng đứng trên đó.

Tử Âm cầm khăn tay trong tay và vẫy vẫy đối với nam nhân đó, nói: "Người có vẻ lo lắng nhỉ? Sao? Có cảm xúc với nữ nhân này à?"

Nam nhân đó liếc nhìn Tề Lâm, sau hành động vừa nãy của vị vương gia, có lẽ khuôn mặt cô ấy đã trở nên tái nhợt rồi đi. Nam nhân nhẹ nhàng nhảy xuống, chớp cái đã đến bên cạnh Tề Lâm, cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy cô dậy và nhanh chóng điểm hai huyệt đạo trên cơ thể của Tề Lâm, cuối cùng cũng thấy màu sắc hồng nhạt dần hiện lên hai má của Tề Lâm, trông đẹp hơn so với trước đó nhiểu. Sau đó, hắn ta nâng cằm của Tề Lâm lên, hấp một hơi rồi đột ngột hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô, đưa vào một luồng không khí.

"Khụ khụ... Khụ khụ." Có được không khí thổi vào phổi, Tề Lâm chỉ cảm thấy phổi cô lúc trước bị ép buộc, sau cùng biến thành một luồng khí mạnh mẽ bùng phát thoát ra, khiến cô không kiểm soát được ho lên vài tiếng.

Rất khó chịu... Trong mơ màng, Tề Lâm mở mắt, thấy một bóng tối đang trước mắt, người này mang một mùi nhẹ nhàng, mùi này Tề Lâm không nhận ra được.

Nhưng mùi này lại khiến cô nhớ đến người đàn ông ấy.

Vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt trong bóng tối, nhưng bất ngờ bị điểm vào huyệt đạo, rồi lại mất đi ý thức.

Tử Âm đứng ở một bên nhìn nam nhân đó cẩn thận nhẹ nhàng đỡ Tề Lâm ôm vào lòng, khóe miệng nhếch cười, nhưng đột nhiên hắn phát hiện một cảm giác tê lạnh rần rần trên khuôn mặt, nhăn mày nhẹ, vuốt nhẹ lên khuôn mặt điển trai của hắn, nhưng lại không cảm nhận được gì, cảm giác tê lạnh trên khuôn mặt ngày càng mạnh mẽ, thậm chí tầm nhìn cũng trở nên mờ dần. Đột nhiên, Tử Âm nghĩ đến lúc Tề Lâm vô tình sờ vào khuôn mặt mình, có lẽ mùi chua chua đó là do cái này chăng? Thật là một người phụ nữ không dễ đối phó.

Nhanh chóng nhấn một vài huyệt trên cơ thể mình, Tử Âm ngồi xuống và đẩy mạch độc ra ngoài.

Nhưng chỉ vừa mới vận nội công, ngay lập tức một cảm giác lạnh lùng đột ngột tấn công, Tử Âm mở mắt ra, nhưng thấy nam nhân bên cạnh đứng đó cười nhìn hắn, một dòng ấm áp chảy ra từ khóe miệng Tử Âm, cùng với cảm giác lạnh trên khuôn mặt không có dấu hiệu giảm bớt. Lúc này Tử Âm lại cảm thấy buồn nôn, nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, Tử Âm vội vã cởϊ áσ và nhảy vào dòng suối bên cạnh.

Nữ nhân chết tiệt này!