Chương 17: Con thỏ nhỏ không nghe lời ( Trung)

Từ khi Phượng Trường Thanh lên ngôi, hậu cung đã có vô số phi tử, mỗi người đều xinh đẹp tuyệt vời, tài năng hơn người. Nhưng Phượng Trường Thanh vẫn chưa phong hậu, các phi tử được sủng ái cũng chỉ kéo dài một lúc, không ai từng được sủng ái quá một tháng, nhưng Lan Nhi, hay còn được xưng là Lan phi, lại là một ngoại lệ khác

Thật tiếc, dù cô được sủng ái kéo dài, dù cô tiếp nhận quản lý hậu cung, nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ là một phi tử, không phải là Hoàng hậu của nam nhân này.

Những lời lẽ khách sáo này Phượng Trường Thanh đã nghe quen rồi, không quá chú ý đến nữa. Hắn đứng dậy nhìn về phía núi Bạch Hổ, ý định muốn tự đi thăm dò càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Ta đã nói rồi, dù vương gia cks nói gì đi chăng nữa, ta vẫn từ chối, dù ngươi có gϊếŧ ta đi nữa, ta cũng vẫn từ chối.” Tử Âm nhìn chăm chú vào Tề Lâm, cô đã quyết tâm rằng cả đời không tham gia vào cuộc tranh đấu vương quyền nữa, cả đời không tham gia vào cuộc đua quyền lực.

Cô không muốn mất thân, cũng không muốn mất luôn trái tim.

Tử Âm dự định rằng nữ nhân này trong lúc sợ chết sẽ dễ thuyết phục hơn, nhưng cũng không ngờ được tính cách cứng đầu của Tề Lâm vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hắn từng gặp qua nữ nhân không nghe lời nhưng nữ nhân như cô vừa không nghe lời lại cứng đầu cố chấp đến như vậy, hắn thật sự chưa từng gặp.

Rõ ràng chỉ mới nãy cả hai còn trò chuyện thoải mái, liệu có phải là do hắn suy đoán sai ý cô không?

“Bổn vương không chưng cầu ý kiến của cô, bổn vương chỉ thông báo cho cô biết mà thôi. Cô không có lựa chọn khác.” Tử Âm cũng đã mất hết kiên nhẫn, hắn đã cho Tề Lâm đủ thời gian để lựa chọn, nhưng bây giờ sự kiên nhẫn của hắn cũng đã bị nữ nhân thất thường này mài mòn hết.

Sự tức giận trong mắt hắn không giấu đựơc bùng phát, Tử Âm cay cú đến mức nghiến răng, nhưng Tề Lâm vẫn làm bộ mặt kiên định, nhìn về phía hắn, nói: “Hừ, bổn tiểu thư ta đây cũng không cần ý kiến của ngươi, chỉ là thông báo cho ngươi biết, bổn tiểu thư này thà chọn chết còn hơn là đầu hàng.”

Ha ha ha, cuối cùng cô ấy cũng nói ra, cô ấy đã muốn nói những lời như vậy từ lâu, đặc biệt là khi nhìn thấy mấy gã con nhà giàu tung tiền như cỏ lá, cô không muốn nịnh nọt, mà muốn đáp trả lại mạnh mẽ, không ngờ hôm nay cô lại có thể nói những lời như vậy trước một vị vương gia uỷ quyền. Ha ha ha.

Trời, thật hay cho câu “Chịu chết không đầu hàng?!”. Tử Âm nhìn saua vào Tề Lâm, mặc dù trong mắt cô ấy vẫn tràn đầy nỗi sợ hãi, nhưng lại vẫn có thể nói ra những lời kiên quyết như vậy. Thật là một con tiểu bạch thỏ chưa từng gặp sói lớn. Đúng là không biết lượng sức mình.

Tề Lâm chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trở nên mờ mịt, cô ngã xuống tảng đá bên cạnh mà không có dấu hiệu nào báo trước, ngay sau đó là một cảm giác nặng nề đè trên người, ngay lập tức gần trước mắt là gương mặt điển trai của Tử Âm. Thật là đẹp trai mà, nhưng hiện tại không phải là lúc để cô nghĩ về điều đó. Tề Lâm cố ổn định hơi thở, cố gắng đẩy Tử Âm ra bằng toàn bộ sức lực của mình, nhưng phát hiện ra rằng sức lực của thằng cha này mạnh đến kinh ngạc.

Tử Âm mạnh mẽ giữ chặt tay của Tề Lâm, kéo tay cô đặt trên đầu của Tề Lâm, cả cơ thể hắn ta áp sát chặt lên cô, không để lại một khe hở nào giữa họ. Ngay cả nhịp tim của họ cũng như đang tạo nên một giai điệu hòa quyện vào nhau.

Tình huống như vậy khiến Tề Lâm nhớ lại sự việc của đêm đó, đột nhiên, Tề Lâm nghĩ rằng Tử Âm chính là người đàn ông của đêm đó, có phải không? Liệu có phải là anh ta không? Trái tim của Tề Lâm bắt đầu xúc động, có lẽ, trong suốt những ngày qua, cô ấy luôn chờ đợi, chờ đến lúc có thể gặp lại người đàn ông của đêm đó.

Có phải không? Người đàn ông đã lấy đi trinh tiết của cô, liệu có phải là tên vương gia này không?

Thật khốn nạn. Tề Lâm cảm thấy mũi dần trở nên cay cay, đôi mắn trở nên mờ mịt, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế không khóc.

Ừm? Tử Âm nhìn chăm chú vào Tề Lâm, vừa mới nãy còn có vẻ như thà chịu chết không đầu hàng, bây giờ sao lại rưng rưng muốn khóc? Nhưng, con tiểu thỏ này, dù có muốn khóc, cũng nên giữ được vẻ mặt của một người đang khóc chứ, kiềm chế nước mắt thế kia làm sao gọi là khóc?

“Tề Lâm, bổn vương hỏi cô lần cuối. Cô muốn sống, hay là muốn chết. Nghe cho kỹ, bổn vương không bao giờ mềm lòng với bất cứ ai, kể cả là nữ nhân. Những gì bổn vương nói với cô trước đây, là thành tâm muốn cô trở thành thân tín của bổn vương, nhưng lòng nhân từ một khi dùng hết rồi, chỉ còn lại ý nghĩ gϊếŧ người, nếu không thể vì ta sử dụng, chỉ có gϊếŧ đi, để tránh nguy hiểm sau này.”

Tử Âm không đùa, Tề Lâm nhìn thấy sự quyết định trong mắt anh, nếu cô từ chối, có lẽ cổ cô sẽ ngay lập tức bị vặn gãy, nhưng bây giờ thì người này, có vẻ như đã không làm cho cô sợ nữa. Nghĩ đến cũng thật là buồn cười, cô thậm chí bị một gã nam nhân chưa từng lộ mặt kia cướp đi trái tim, tim cô bây giờ tê liệt rồi.