Chương 9

Rất nhanh, phản ứng của cả lớp chia thành hai thái cực rất đối lập, mấy vị bạn học đi sau cũng lũ lượt kéo đến, tiếng thảo luận ồn ào sôi nổi hết đợt này tới đợt khác.

“A! Là Hề Dữu thật kìa! Đẹp chết tôi rồi! Bồng bềnh! Tỏa sáng! Em gái tóc đỏ quá yêu nghiệt!”

“Tại sao cô ấy còn đẹp hơn trong ảnh với video thế! Trời ạ, trong ảnh nhìn đã giống tiên nữ, vậy mà hiệu quả trên ảnh còn chưa bằng?”

“Quá gầy! Dáng em chẳng bù cho cái thân mập của tui! Chân dài, eo con kiến, bờ vai góc vuông luôn! Đúng là tinh linh nhân gian tiểu Hề Dữu mà!”

“…”

Hề Dữu xoa xoa lỗ tai.

Cô thật sự là quên mất, đây lầu Nam.

Lầu Bắc ngoại trừ học sinh mới ra thì bạn học đã quen biết với cô bốn năm năm, sớm đã không còn cảm giác mới mẻ, vì vậy sẽ không xảy ra mấy việc như thế này.

Tuy ở lầu Nam, lầu Bắc đều là học sinh Thất Trung nhưng khoảng cách thì xa như tên gọi, lại còn phân bố theo đường chéo. Bình thường sáu giờ sáng cô đã dậy để tập thể dục, mười một, mười hai giờ, thậm chí có khi hai ba giờ đêm mới về phòng ngủ, căn bản chẳng có cơ hội mà vô tình gặp mặt.

Hề Dữu xoa xoa lỗ tai, bước chân theo bản năng lui dần về phía sau.

Cậu bạn da đen đứng ở phía trước hỗ trợ chặn người, giọng cậu ta cũng lớn khϊếp, uy lực mười phần: “Không được quấy rầy sinh hoạt cá nhân của bạn ấy! Đây là thời gian đi học, không được gây rối! Nếu không… thầy chủ nhiệm Châu mà bắt được là lôi ra sân tập thể dục cho chạy mấy vòng đấy!”

“…”

Tiếng huyên náo xung quanh cuối cùng cũng lắng xuống.

Cậu bạn da đen quay người lại, lỗ tai còn hồng hồng, ăn nói lắp ba lắp bắp, còn chẳng có dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt cô để nói chuyện.

“Hề Dữu, mình là fan của cậu, mình… mình thích cậu từ rất lâu rồi, mình xem cậu từ bé đến lớn. Mình…”

“Tống Tiền, mày xong chưa? Định mở fan meeting hả?” Nam sinh bên cạnh ghì chặt cậu bạn da đen ngay lại, không cho cậu ta tiến đến gần: “Ngại quá, nhà có thằng con trai ngu chưa hiểu chuyện. Cậu ta là Tống Tiền, nghĩa là không cho tiền. Còn mình là Thiệu Hòa Phong.”

“Mày mới không cho đấy! Đừng làm trò trước mặt nữ thần của tao!” Tống Càn đẩy Thiệu Hòa Phong ra, hơi mất tự nhiên: “Mình tự giới thiệu chút. Bảo khăn voan tống, càn khôn khôn, mình tên là Tống Càn.”

“…?”

Hề Dữu chưa hiểu: “Vậy tên cậu là Tống Càn hay là Tống Khôn?”

“Càn, Càn trong càn khôn.” Tống Càn ngượng ngùng nói: “… mình nói sai rồi.”

“Không cần căng thẳng đâu.” Hề Dữu cười một cái, quay về vấn đề chính: “Cho mình hỏi, Lục Chẩm Xuyên ngồi chỗ nào?”

“Lục thần?” Tống Càn chỉ chỉ: “Chỗ này. Nhưng mà nữ thần tìm cậu ta làm gì?”

Chỗ ngồi của Lục Chẩm Xuyên không khác so với suy nghĩ của cô lắm, mặt bàn sạch sẽ, sách vở trong ngăn kéo được xếp gọn gàng, mà chỗ ngồi bên cạnh thì hình như vẫn đang còn trống.

“Trả áo.” Hề Dữu nói rồi đặt áo lên ghế của Lục Chẩm Xuyên.

Chủ nhiệm lớp, lão Trương, từ cửa bước trước vào: “Rất hân hạnh được gặp mọi người, tôi là chủ nhiệm năm nay của các em. Tôi họ Trương, đảm nhiệm môn toán. Tôi… ôi dào Hề Dữu, sao em vẫn đứng thế, mau ngồi đi.”

Hề Dữu: “?”

Đột nhiên nói như thế, thầy muốn để cô ngồi chỗ nào.

Lão Trương mỉm cười: “Chỗ em đang đứng đó, ngồi đi.”

“Thầy đừng đùa, chỗ kia là của Lục thần rồi. Lục thần không thích ngồi chung bàn với người khác. Hơn nữa, Hề Dữu là học sinh của lầu Bắc, không học chung với chúng em.”

“À, tí thì quên mất.” Lão Trưởng đẩy gọng kính: “Học kỳ này bạn học Hề Dữu chuyển tới lớp chúng ta học, sẽ học tập chung với chúng ta, làm một thành viên trong lớp học của chúng ta! Mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào đón bạn học mới đi!”

Tiếng vỗ tay của lão Trương và sự im lặng của cả lớp tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.

… Hề Dữu chuyển tới lầu Nam để học?

Đây là trò đùa quốc tế hay gì.

Chiêu bài của lầu Bắc đến đập chiêu bài của lầu Nam hả?