Chương 8

Hề Dữu rất sợ trong điện thoại của cô có thể nhảy ra mấy thứ như “nhất định sẽ bùm” nên vội vàng khóa màn hình, tiện thể ghi lòng tạc dạ “công lao to lớn” của Tề Dao.

Còn gì xấu hổ hơn việc gặp lại đối thủ một mất một còn đã lâu không gặp ngay trước mắt mình, lại còn để lọt mấy âm thanh kiểu “kiếp trước kiếp này”, “tam sinh tam thế”, “tuyệt phối” cơ chứ?

À không, có đấy…

Lúc tin nhắn nhắn thoại được phát lên thì có một cô gái tỏ tình với vị đối thủ một mất một còn nữa kìa.

Tốt lắm.

Hề Dữu cô! Quan! Tâm! Sao!



Chẳng biết đây là lần thất bại thứ bao nhiêu trong việc xây dựng nội tâm. Cô cũng không rõ có phải may mắn hay không mà cô gái tỏ tình kia bỏ chạy mất rồi.

Bây giờ thì cô chỉ cần đối mặt với “bão tố” từ Lục Chẩm Xuyên.

Hề Dữu nắm trong tay kỹ năng điều khiển biểu cảm qua nhiều năm tập múa, cho nên khuôn mặt cô lúc này không hề có chút hoang mang, ánh mắt cô chạm thẳng ánh mắt anh, bình tĩnh nói: “Ngại quá, gần đây bạn tôi bị mù mặt.”

Vừa dứt lời, ánh mắt hai người giao nhau giữa khoảng không, đôi mắt màu đen của thiếu niên tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng trong lời nói lại như vừa trêu chọc, vừa trấn an.

“Chúng ta, là tuyệt phối?”

“…” Hề Dữu bình tĩnh: “Đã bảo là cô ấy bị mù mặt, không phân biệt được nam nữ.”

Ánh mặt trời sau buổi trưa di chuyển vị trí, tránh khỏi tán lá xanh biếc mà chuẩn xác chiếu sáng vào ngay trước mắt, sáng ngời lại chói lóa.

Cô giơ tay che đi ánh nắng, áo khoác của anh rộng thùng thình, lúc cô đưa tay lên thì áo tuột khỏi bả vai trượt xuống, ánh mặt trời gay gắt theo đó chiếu thẳng vào làn da, cảm giác hơi ran rát khó chịu.

Nhưng chỉ chốc lát, chiếc áo khoác ban đầu trên vai lại lần nữa được đắp lên, lòng bàn tay thiếu niên cách một tầng vải mỏng trực tiếp đặt lên vai cô. Trên người anh có mùi thuốc lá, hình như cũng chỉ vừa mới vương lại thôi thì phải.

Thoáng một cái, khoảng cách được kéo rộng ra, chính cô cũng không rõ lắm.

Hề Dữu nheo mắt: “Quần áo này?”

Lục Chẩm Xuyên không trực tiếp trả lời. mà thấp người lướt qua bên tai cô, lại như che giấu ý vị khác: “Chúng ta cùng lớp?”

“Đúng rồi.”

“Mang về phòng học đi.”

“Kiếp trước kiếp này, duyên phận tam sinh tam thế,” Lục Chẩm Xuyên như cười mà không phải cười, gằn từng chữ một: “Không phải giả.”

“…”

Lớp mới của Hề Dữu là lớp 11A, lớp mũi nhọn ban tự nhiên của lầu Nam.

Phòng học quá mức im ắng, đến mức cô phải đứng lại cửa ngó cái bảng lớp mới chắc chắn mình không có đi nhầm.

Lầu Nam quả nhiên khác biệt, hôm nay mới là ngày đầu đi học, lại dưới tình huống không có giáo viên đứng lớp, toàn bộ học sinh gần như đều đang múa bút thành văn.

Nếu là lớp cũ của họ, tìm được vài người tỉnh táo không gật gù là đã tốt lắm rồi.

Hề Dữu hỏi bừa một cậu bạn học: “Chào cậu, làm phiền chút, cậu cho mình hỏi chỗ ngồi của Lục Chẩm Xuyên ở đâu vậy?”

Bạn học quay đầu, màu da bạn ấy hơi ngăm đen, qua vài giây yên lặng rồi bạn ấy vẫn chưa trả lời.

Hề Dữu định hỏi lại thêm lần nữa: “Bạn học, cậu có biết…”

Khuôn mặt cậu bạn trước mắt dần sáng bừng lên, lập tức đứng dậy từ trên vị trí, động tác quá mạnh nên đυ.ng vào cái ghế tựa, vang lên tiếng ‘lạch cạch’, trực tiếp phá tan bầu không khí yên tĩnh của lớp học, tất cả tầm mắt của mọi người lập tức tập trung vào cửa sau.

Cậu bạn da đen: “Cậu, cậu là Hề… Hề Dữu hả?”

“Mình là Hề Dữu, không phải Hề Hề Dữu.” Hề Dữu sửa lại cho cậu bạn rồi chào hỏi tất cả mọi người trong lớp: “Xin chào… mọi người.”

Mặc dù cô cũng chẳng biết dưới cái bầu không khí này mà đi chào hỏi thì có phải hơi kỳ lạ hay không.