Chương 10

Tống Càn phản ứng nhanh nhất: “Tất cả vỗ tay làm gì, sững sờ đi chứ!”

“…” Thiệu Hòa Phong vừa vỗ tay, vừa sâu xa nói: “Con trai, không có chỉ số IQ thì ngậm miệng đi.”

“… Cút.”

Để nhanh chóng thoát khỏi tình huống lúng túng này, Hề Dữu, dưới ánh nhìn của cả lớp, bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống.

“Được rồi, mọi người nghe tôi nói đây.” Lão Trương bắt đầu liến thoắng như mọi năm: “Lớp mười một là giai đoạn quan trọng nhất trong ba năm cấp ba, chúng ta phải cố gắng hết sức…”

Tống Càn và Thiệu Hòa Phong ngồi cùng bàn với nhau, vị trí của hai người ở hàng phía sau Hề Dữu.

Tống Cần chọc chọc lên lưng ghế của Hề Dữu: “Nữ thần…”

“Cứ gọi tên mình đi.” Hề Dữu nói.

“Được nữ thần, cậu định tới lầu Nam này để học thật hả?” Tống Càn vẫn còn nghĩ mình đang mơ giữa ban ngày: “Không thể, không thể đâu nhỉ?”

Hề Dữu nhẹ nhàng nói: “Thật.”

Cô cũng hy vọng là giả.

“Vậy thì nhân lúc Lục thần chưa tới, lúc tan học cậu nên đổi chỗ đi.” Tống Càn giải thích: “Lục thần không thích tiếp xúc với người khác, hồi trước mấy bạn nữ lớp chúng ta cũng muốn ngồi chỗ này nhưng đều không thành công.”

Thiệu Hòa Phong: “Mỹ nữ, tớ cũng kiến nghị cậu nên đổi chỗ. A Xuyên cậu ta, cậu nhìn mặt cũng đoán ra được ngay, ngoài cái mã đẹp trai, lúc nào trên mặt cũng có mấy chữ “Người sống chớ đến gần”, đến cả thầy giáo cũng bó tay. Mới ngày đầu khai giảng thì đừng nên chọc giận cậu ta, ngồi chỗ khác cũng vậy thôi.”

Hề Dữu nghe vậy thì mỉm cười: “Tại sao mình cứ có cảm giác học thần của mấy cậu cứ như giáo bá ấy nhỉ?”

“Đó chẳng phải là giáo bá sao?” Tống Càn phổ cập khoa học: “Lục thần ấy, chính xác là giáo bá… ba ba đó.”

“… “

Vai vế kiểu gì vậy trời.

Hề Dữu phối hợp: “Oa, lợi hại thật.”

Được nữ thần công nhận cho nên Tống Càn vui muốn chết, mặt mày hớn hở: “Chưa hết, mình kể cho cậu nghe về học thần nhé, là học sinh ngoan, rất lợi hại…”

Cứ như thế, hai người lải nhải cả một tiết học, cho đến khi thầy Trương thông báo tan học, buổi tọa đàm phổ cập kiến thức của Tống Càn vẫn chưa kết thúc.

Hai người đang lải nhải vui vẻ thì phía sau bỗng truyền đến một giọng nói âm trầm thanh lãnh.

“Nói chuyện phiếm xong chưa?”

Lục Chẩm Xuyên tỏa ra khí lạnh quá nặng, đến mức vừa mới cất tiếng thôi là ánh mắt cả lớp đều đã lục tục dồn hết vào bên này.

Hề Dữu nghiêng đầu nhìn qua, thiếu niên mặc sơ mi trắng sạch sẽ ngăn nắp, khuôn cằm gọn ghẽ, ánh mắt đen nhánh lại như băng lạnh, đôi môi mím chặt.

Không biết là ai chọc đến cậu ta mà tính khí lớn như vậy.

Tống Càn vội vàng giải thích: “Lục thần à, không phải Hề Dữu muốn ngồi ở đây đâu, là lúc nãy lão Trương bảo cậu ấy ngồi đấy, tan học rồi cậu ấy sẽ đổi chỗ ngay.”

“Đúng vậy, mình đổi chỗ ngay.” Hề Dữu nói.

Biết tính khí cậu ta rồi, cho nên ban đầu cô cũng không có ý muốn ngồi cùng bàn. Vì vậy, cô dọn sách vừa được phát, tìm chỗ ngồi dư trong phòng học.

Có một nam sinh nhiệt tình mời chào: “Em gái, đến chỗ mình này, chỗ này có ghế trống.”

“A… được.” Hề Dữu ôm sách muốn đi ra ngoài thì trước mặt có một bóng người chặn kín đường cô.

Là thiếu niên sơ mi trắng có mùi hương tuyết tùng.

Hề Dữu không hiểu, đây là lại muốn làm gì vậy.

Bọn họ không ai nói câu nào, trong phút chốc bầu không khí trở nên gượng gạo đông cứng.

Tống Càn: “Tại sao mình lại cảm thấy Lục thần nhìn như muốn đánh nhau ấy nhỉ…”

Thật không dám giấu.