“Mình liều mạng mặc kệ luôn việc bị chủ nhiệm “Đả Tử” đập chết, lấy máy ảnh chụp mấy “pô” siêu nét, lát gửi cậu xem!”
“Em gái à, không đúng nha. Hồi nãy mải chụp không để ý, giờ ngồi xem lại mới thấy. Em gái à, sao em lại mặc đồng phục nam thế? Hơn nữa, phù hiệu còn có tên… Lục… Chẩm… Xuyên? Ôi chao cái máy kỹ thuật số này chụp nét vãi chưởng!”
Hề Dữu cúi đầu nhìn xuống áo khoác đồng phục, đúng là có phù hiệu trước ngực. Ba chữ “Lục Chẩm Xuyên” cực rõ ràng, dưới ánh mặt trời còn chói mắt cô luôn.
…
Hề Dữu đi nhanh về phía khu Nam. Con đường này nắng chói chang, cô đứng cạnh rừng cây nhỏ, đánh chữ: “Hôm nay mình đến trễ, mượn đồng phục của cậu ta.”
Cô vừa gửi tin nhắn đi, Tề Dao lại bắt đầu xổ một tràng, di động vang lên không ngừng.
Phía rừng cây nhỏ truyền đến tiếng nói khe khẽ, cô nâng mắt lên nhìn.
Thiếu niên có dáng người cao ráo, áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài màu xám ôm lấy đôi chân dài, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, đôi con ngươi màu mực thủy mặc co lại, khí lạnh tràn ra.
Đúng lúc lắm, bạn học Lục Chẩm Xuyên.
Hề Dữu tiến lên một bước, định trả luôn đồng phục cho anh.
Đến khi đến gần cô mới phát hiện bên cạnh Lục Chẩm Xuyên còn có một cô gái, vẻ mặt thẹn thùng.
Bên tai Hề Dữu còn văng vẳng tiếng Tề Dao: “Mẹ nó, Lục Chẩm Xuyên à? Là học sinh nam đẹp trai quá chừng đại diện khu Nam lên phát biểu đấy hả? Là vị học bá học sinh ba tốt cả người toát ra vẻ ‘ông đây chỉ yêu đương với việc học’ đúng không?”
“Em gái nhà ngươi lợi hại quá nha, cái tốc độ nghịch thiên này, chưa chi đã lấy được đồ của người ta rồi à? Nghe đồn cậu ta ghét nhất là người khác chạm vào đồ của mình cơ mà? Mình xem ảnh chụp cái nào, học bá lạnh lùng style nam thần và hồ ly quyến rũ từ trong xương…”
Hề Dữu không nói gì.
Đống lời linh tinh gì thế này, cô vẫn nên nhanh chóng trả đồ lại thì hơn.
Mà cô chưa kịp đi qua thì cô gái bên cạnh đã mở lời: “Lục đại thần, mình thích cậu lâu lắm rồi.”
Hề Dữu: “???”
Cô đây đang đứng ở hiện trường tỏ tình à?
Không kịp chuẩn bị nên động tác của Hề Dữu khựng lại, điện thoại rời tai, tin nhắn thoại đang ở chế độ cầm tay chuyển sang chế độ loa ngoài.
Tiếng của Tề Dao như muốn nhảy ra khỏi loa, như tiếng gà gáy, trở thành âm thanh 8D, vang vọng rừng cây nhỏ.
“Ông trời của tôi ơi! Lục Chẩm Xuyên và cậu đúng là từ kiếp trước xuyên kiếp này! Tam sinh tam thế! Tuyệt phối! Nếu cậu ta và cậu không thành đôi thì đúng là việc khiến người khác nghẹn họng chết tươi!”
“…”
Trong rừng cây nhỏ yên tĩnh, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng, lấp đầy lỗ tai.
Như hồn ma vất vưởng, vang vọng, vang vọng, vang vọng,…
Hề Dữu cắn môi, vẫn cố nắm lấy một tia hy vọng mỏng manh yếu ớt để thuyết phục bản thân rằng mấy tiếng này vẫn chưa tới nỗi “vang vọng ra ngoài”.
Lỡ đây là ảo giác thì sao.
Hít thở sâu nào.
Bình tĩnh đê…
Hề Dữu ngẩng đầu, gần như không chút chần chừ, lập tức đối diện với ánh mắt đầy ý hỏi.
“…”
Ôi đờ mờ muốn chửi thề vãi.
Cô không bình tĩnh nổi.
Dưới ánh mặt trời chói chang tạo thành từng vòng sáng màu sắc rực rỡ như vòng kim cô của Đại Thánh, cứ lẩm bẩm “Khẩn Cô Nhi Chú” khiến Hề Dữu không có một khoảnh khắc yên bình.
Nói thật thì.
Mùa hè năm nay, nóng muốn chết.