Chương 6

Người ngồi bên đó hình như là chủ nhiệm lớp Lục Chẩm Xuyên, đeo kính, đang kéo thêm mấy giáo viên nữa xem bài kiểm tra.

“Bạn Lục này có cách giải rất hay! So với đáp án chuẩn thì cách này của em ấy đơn giản hơn, nhanh hơn, còn không mất công tính toán gì nhiều. Xuất sắc! Không hổ là học sinh đạt hạng nhất.”

“Đúng, tôi nhớ kỹ rồi sau này sẽ dùng cách này để giải đề. Đứa bé này quá tuyệt vời, phải bồi dưỡng thật tốt. Lão Trương, lớp của thầy có một mầm non hy vọng được thủ khoa đó.”

“Ha ha ha ha tôi cũng hy vọng thế, nhưng chỉ cần bạn ấy cố gắng hết sức là được rồi.”

“…”

Sự đối lập của hai bên quá lớn, chủ nhiệm Châu không nuốt trôi cơn tức, ông đổi cách khác để tiếp tục nói.

“Hề Dữu, em nhìn thử Lục Chẩm Xuyên lớp người ta đi. Hai em đều là học sinh tiêu biểu, Lục Chẩm Xuyên người ta không đánh nhau, không gây chuyện, không đi trễ, mặc đồng phục theo đúng nội quy nhà trường. Người ta là học sinh ba tốt điển hình. Còn em nhìn lại em đi!”

Hề Dữu nghe vậy chỉ cười.

Nói thật, Lục Chẩm Xuyên diễn khá tốt đó.

Diễn đến mức khiến cô suýt tin luôn mà.

Hề Dữu không quan tâm lắm: “Nhưng mà em đẹp ạ”

“Em…” Chủ nhiệm Châu: “Không nói vụ này nữa. Thành tích của em học kỳ trước, bài của chín môn em đưa tôi có hai môn thôi? Trượt nguyên một đường dài, rồi thi cho tôi được có hai trăm bốn mươi điểm. Là sao đây, em thi thêm tí nữa thì hai tay em sẽ gãy à?”

Hề Dữu chớp chớp mắt: “Đại học em định vào chỉ cần điểm văn hóa thấp nhất là hai trăm bốn mươi điểm..”

“…” Không nhịn nổi nữa.

Chủ nhiệm Châu: “Em có thể học tập học sinh tốt như Lục Chẩm Xuyên một chút cho tôi được không? Bớt lươn lươn lẹo lẹo đi, lỡ em thi được có hai trăm ba mươi chín điểm thì sao?”

Hề Dữu: “Sao thầy cứ rủa em, nâng lên dẫm xuống thế ạ. Còn nữa, nếu bảo em thi được thành tích như Lục Chẩm Xuyên, thử hỏi cậu ta có đạt giải múa Trung Quốc hay ballet không ạ?”

“…”

Nếu như nghe người khác nói xong có thể phụt máu, thì chắc giờ chủ nhiệm Châu đã phun hết máu trong người ra rồi.

Thế nhưng, nói đến việc này, chủ nhiệm Châu càng có đề tài nghiêm trọng hơn cần đề cập đến.

“Em thật sự muốn đến khóa trên ở khu Nam? Căn cứ theo thành tích của em thì thi đại học còn không nổi, sang đó chỉ tổ lãng phí thời gian. Hề Dữu, em hiểu về múa hơn tôi, học sinh lớp múa mà một ngày không tập thì sẽ thế nào.”

Hề Dữu từ khi bước vào văn phòng đến giờ vẫn luôn ngả ngớn, bây giờ lại bắt đầu trầm mặc.

Văn phòng không có điều hòa, cái nóng của tháng tám đánh thẳng về phía Hề Dữu, ngay cả gió cũng là gió nực.

Lúc này, đa phần học sinh đều đang ngồi ở hội trường dự lễ khai giảng, còn học sinh lớp mười hai thì ở phòng học. Cả trường đều im lặng.

Hề Dữu đi ngang qua bảng thông báo, bình thường nếu đi từ cổng phía tây đến khu phía Bắc, cô sẽ không chú ý đến nó.

Không biết từ khi nào mà trên bảng thông báo bắt đầu dán hình thẻ của Lục Chẩm Xuyên, bên cạnh toàn là thành tích Toán học đáng nể của anh.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn, đôi mắt đen như mực tranh thủy mặc nhìn thẳng vào ống kính, hàng mi dài như phiến quạt, ánh mắt không chút độ ấm. Vừa lãnh đạm, vừa vô tình.

A…

Còn chưa trả cho cậu ta áo khoác đồng phục nữa.

Hề Dữu dời tầm mắt khỏi bảng thông báo, đi về phía khu Nam dành cho khối mười một. Đột nhiên, di động trong túi cô rung lên.

Vừa đi vừa cúi đầu xem tin nhắn, là chị em tốt Tề Dao gửi cho cô.

Tề Dao không thích gửi tin nhắn văn bản, cô ấy gửi một tin nhắn thoại dài, trong nháy mắt tràn đầy khung chat.

Hề Dữu bấm mở một cái, kề sát tai nghe, Tề Dao là cái thùng cơm, giỏi nhất là tám chuyện tục:

“Bưởi muội, mẹ nó hôm nay cũng cho em gái nhà ngươi kiêu ngạo nguyên ngày! Cái đầu đỏ này cho mình xin một nửa đi! Cái màu tóc thần tiên này mẹ nó quá hợp với cậu! Cậu thấy top hotsearch chưa! Thiếu nữ bất lương SLAY toàn trường luôn!”